Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Diệp Oản Oản: "Mấy vị này, năng lực đều không tệ, trọng yếu nhất, tuổi đều còn rất trẻ, cực kỳ phù hợp với khẩu vị của Không Sợ Minh chúng ta! Đây cũng chính là nguồn máu mới mà ta vừa đề cập."
Không cho mọi người có cơ hội mở miệng, Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn về phía lão già mặc áo trắng: "Ngươi tại Không Sợ Minh đang giữ chức vị gì rồi?"
"Trưởng Ban Ngoại giao của Không Sợ Minh." Ông lão mặc áo trắng lạnh nhạt nói.
Nghe vậy, Diệp Oản Oản gật đầu một cái, nhìn về phía Lưu Ảnh: "Lưu Ảnh, chức vị tại Ban Ngoại giao, có hứng thú hay không?"
"Có!" Lưu Ảnh nói.
"Được, vậy bắt đầu từ hôm nay, cậu liền gia nhập Ban Ngoại giao, không thành vấn đề gì chứ?" Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười một tiếng.
"Phong tỷ, không thành vấn đề." Lưu Ảnh gật đầu một cái.
"Hừ, hắn không thành vấn đề, nhưng tôi có vấn đề!" Ông lão mặc áo trắng nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Minh chủ, điều động nhân viên, không thể tùy ý như vậy! Mỗi một người thuộc Ban Ngoại giao đều cực kỳ đặc thù, không có cách nào thay thế! Trước mắt, Ban Ngoại giao của chúng ta không thiếu nhân thủ!"
"Ồ! Không thiếu nhân thủ, thì ra là như vậy..." Diệp Oản Oản lâm vào trầm tư, ngón tay không ngừng gõ mặt bàn, một lát sau, Diệp Oản Oản ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông lão mặc áo trắng, thấp giọng cười nói: "Vậy thì, đem vị trí của ngươi nhường lại!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3134018/chuong-1370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.