Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Diệp Oản Oản liếc nhìn Nhiếp Vô Danh một cái, nàng còn nhớ, gã con nhà giàu của Thẩm gia kia, mới đưa cho hắn ta một miếng vàng thỏi.
"Trên người của anh không phải là có vàng thỏi sao..." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh cười cười: "Hữu Danh muội muội, nhìn cô nói kìa, vàng thỏi là vàng thỏi, tiền là tiền, rõ ràng là hai chuyện khác nhau..."
"Ồ..." Diệp Oản Oản gật đầu, nói: "Vậy anh đem vàng thỏi cho tôi, tôi cho anh tiền."
"Hữu Danh muội muội..." Nhiếp Vô Danh nhìn Diệp Oản Oản, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Mỗi một lát sau, ánh mắt của Nhiếp Vô Danh, nhất thời rơi vào trên người của Đường Đường, cười rạng rỡ: "Tiểu bảo bối của cậu, cháu ngoại ngoan..."
"Không có." Đường Đường nhàn nhạt mở miệng.
"Đường Đường, ta là cậu của con!" Nhiếp Vô Danh cau mày nói.
"Không có." Đường Đường nói.
Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ nhìn Nhiếp Vô Danh, cái tên này không phải là lúc trước từng thề độc, hắn nếu như dùng một đồng tiền nào của Nhiếp gia, cả nhà hắn liền chết sạch sao?
Nhưng nếu tính cẩn thận, Đường Đường hẳn là cũng không phải họ Nhiếp. Chỉ tiếc, không biết cha ruột của Đường Đường là ai.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản lấy ra mấy tờ giấy bạc 500 tệ đưa cho Nhiếp Vô Danh.
"Hữu Danh muội muội, tôi đã nói rồi, với quan hệ của chúng ta, một khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3133725/chuong-1519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.