Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Cung Húc nhìn chằm chằm chiếc áo khoác dạ quang lòe loẹt trên người Bắc Đẩu.
Diệp Oản Oản: "..."
"A ha ha ha, huynh đệ thật là tinh mắt! Tôi cũng cảm thấy tôi đẹp mắt nữa là! Đến đây! Tôi mặc cho anh!" Bắc Đẩu nhất thời tỏ vẻ như tìm được tri kỷ vậy, đầy hào phóng cởi áo khoác của mình ra đưa cho Cung Húc.
Diệp Oản Oản: "..."
"Diệp ca, cô... cô làm sao lại tới đây?" Cung Húc đầy hài lòng mặc áo khoác vào, sau đó hơi nhíu mày, mở miệng hỏi.
Diệp Oản Oản lườm hắn, "Nếu như tôi không đến, các người còn định lừa gạt tôi tới khi nào?"
Cung Húc hướng về Diêu Giai Văn và đám côn đồ bên cạnh ả ta nhìn lướt qua, "Diệp ca, không phải là chúng tôi muốn gạt cô, mà là... Tóm lại, thật ra thì cũng không có chuyện gì, cô không cần phải để ý đến, thật mà!"
Cung Húc nhìn Diệp Oản Oản chỉ mang theo hai người tới, nhất thời con tim đã nhảy lên tới cổ rồi.
Lúc này, Diêu Giai Văn đã thoáng bình tĩnh lại, không nhanh không chậm đi tới chỗ Diệp Oản Oản, ánh mắt đầy khinh thường, mở miệng nói: "A, Tổng thanh tra Diệp, đã lâu không gặp!"
Coi như là Diệp Oản Oản trở lại thì đã thế nào?
Cô ta cho rằng mình còn là người đại diện kim bài quyền cao chức trọng năm đó sao?
Loại địa phương như giới giải trí này thay đổi trong nháy mắt, thời gian 3 tháng ngắn ngủi là quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3133297/chuong-1741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.