Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Tam trưởng lão dẫn theo Bắc Đẩu và Thất Tinh ngồi lên xe con, thành viên tinh anh Không Sợ Minh còn lại thì chia ra lái mấy chiếc xe ở phía sau.
"Các... Các ngươi rốt cục là ai!"
Vào giờ phút này, Hoàng Minh Khôn dự cảm đại sự không ổn, nhìn về phía đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, mở miệng hỏi.
"Là ai? Trước đó không phải là đã nói với ngươi rồi sao? Phóng viên giải trí đó!" Bắc Đẩu mở miệng cười nói.
"Không có khả năng!"
Hoàng Minh Khôn lắc đầu một cái: "Các ngươi tuyệt đối không có khả năng là phóng viên!"
"Ồ... Tại sao ngươi lại khẳng định chúng ta không phải là phóng viên?" Bắc Đẩu nhìn Hoàng Minh Khôn, thần sắc hơi có chút hiếu kỳ. Mình diễn được lắm mà, sao bị lão già này phát hiện ra rồi?
"Ta cho tới bây giờ, chưa từng thấy phóng viên dùng điện thoại di động để chụp hình đấy!" Hoàng Minh Khôn lạnh giọng quát lên.
Hoàng Minh Khôn vừa dứt tiếng, Bắc Đẩu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Toàn bộ bọn họ, sau khi vào phòng đều cầm theo điện thoại di động…
Tựa hồ là có chút không chuyên nghiệp nha! Hố to rồi!
"Ừ, không tệ! Lão già nhà ngươi cũng thật là thông minh." Bắc Đẩu nhìn Hoàng Minh Khôn, cười hô hô.
Lương Mỹ Huyên sắc mặt trắng bệch. Đám người này, rốt cuộc có lai lịch gì, có phải là ham muốn tài sản hay không?
Nếu như chẳng qua chỉ là ham muốn tài sản mà nói, vậy thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3133274/chuong-1752.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.