Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
"Huynh đệ, kỹ thuật diễn xuất thật tuyệt vời! Ngươi quả nhiên là một nhân tài!" Bắc Đẩu bội phục không thôi, hướng về Liêu Gia Kỳ giơ ngón tay cái lên, ngay sau đó mở miệng nói: "Chuyện đã giải quyết xong, ngươi có thể đi!"
Nghe câu này, Liêu Gia Kỳ nhất thời sững sờ, liền vội vàng lắc đầu: "Ta không đi!"
"Con bà nó! Ta còn chưa từng thấy loại người như ngươi..." Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức, thả hắn đi mà còn không chịu đi?
"Như vậy sao được! Các ngươi không thể như vậy! Dùng ta xong liền trở mặt không nhận người! Không được, ta tuyệt đối không đi! Ta ở nơi này, ta không đi đâu cả!" Liêu Gia Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản nói, một bộ dáng thấy chết không sờn.
Diệp Oản Oản: "..."
Luôn cảm thấy lời thoại này... có chỗ nào đó là lạ?
"Được rồi, tùy cậu! Nếu như cậu nguyện ý, vậy trước tiên cứ ở lại chỗ này đi!" Diệp Oản Oản sau một thoáng trầm tư, mở miệng nói.
Nếu như bây giờ Liêu Gia Kỳ trở về, Liêu Hải Thành nói không chừng sẽ đổi ý. Không bằng trước để Liêu Gia Kỳ ở lại chỗ này, chờ sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện mới để hắn trở về nhà.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Diệp Oản Oản vang lên, là Lương Uyển Quân gọi tới.
Lúc này, Diệp Oản Oản đứng dậy rời đi, nhận điện thoại của Lương Uyển Quân.
Chờ sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Liêu Gia Kỳ bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3133249/chuong-1765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.