Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
- --
Tỉnh táo, Diệp Oản Oản bỗng nhiên bởi vì chợt nhớ ra một thứ mà ngồi bật dậy.
"Xong, xong rồi!" Diệp Oản Oản lo lắng, mặt đầy kinh hoảng.
Một bên, Tư Dạ Hàn cau mày nhìn về phía cô gái, đáy mắt thoáng qua vẻ khẩn trương, "Sao vậy?"
Diệp Oản Oản kinh hô: "Cục cưng của em! Tiểu bảo bối của em đâu!!!"
Vẻ mặt Tư Dạ Hàn hơi sầm lại: "Tiểu bảo bối...?"
Diệp Oản Oản sốt ruột khoa tay múa chân: "Chính là khối đá lớn dùng vải đỏ che lại đấy! Là giáo bia của học viện Xích Diễm Giang Ly Hận thua em! Không thấy đâu cả!"
Tư Dạ Hàn: "Em..."
Mới vừa cùng anh làm xong chuyện thân mật như thế, thứ đầu tiên nàng nghĩ tới ngay khi vừa tỉnh lại, lại là một cục đá vô tri?
Tư Dạ Hàn hít sâu một hơi, mới làm cho mình không một lần nữa đè nàng trở lại xuống giường, "Em chỉ muốn nói nhiêu đó thôi sao?"
Diệp Oản Oản đang cuống cuồng, ánh mắt liếc xéo qua đột nhiên thấy được mây đen kéo tới ùn ùn nơi đỉnh đầu Tư Dạ Hàn, mới kịp phản ứng lại.
Xong đời rồi...
Vì vậy, nàng vội vàng lấy lòng, cọ cọ vào người anh, "Gì chứ... Không thấy tăm hơi cũng không sao, chẳng qua chỉ là một tảng đá vô tri mà thôi!"
Ngoài miệng nói như vậy, trên thực tế trong lòng nàng đang rỉ máu. 15 ngàn điểm cống hiến lận đấy!
"Đã để cho thuộc hạ của em mang đi." Tư Dạ Hàn nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3132769/chuong-2013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.