Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
- --
"Khục khục, quản lý Ân, thật ra thì, điều Quản lý Tư nói cũng không phải là không có đạo lý. Năm đó Trọng Tài Hội hạ Tuyệt Sát Lệnh đối với Nhiếp Vô Ưu, quả thật có chút qua loa." Dịch Linh Quân mở miệng nói.
Giọng nói của Ân Duyệt Dung thoáng hòa hoãn mấy phần, đáp lại: "Mặc dù năm đó Trọng Tài Hội hạ xuống Tuyệt Sát Lệnh đối với cô ta, nhưng sau khi dẫn độ trở về, khẳng định cũng phải cần điều tra trước. Nhưng mà, cô gái kia không nói tiếng nào liền chạy trốn lâu như vậy, không phải là có tật giật mình thì là cái gì?"
Tư Dạ Hàn ung dung thong thả nói: "Quản lý Ân lo thừa rồi! Nhiếp Vô Ưu là theo tôi rời đi. Mấy năm cô ấy rời đi, đều vẫn luôn ở cùng với tôi. Hơn nữa, tôi đã lấy thân phận Quản lý của mình làm bảo đảm giúp cô ấy."
Ân Duyệt Dung thấy con trai đến lúc này vẫn còn đang nói giúp cho một cô gái khác, sắc mặt càng lạnh hơn, "Bảo đảm? Hay cho một lời bảo đảm! Bây giờ ngươi có thể bảo đảm cho cô ta, vậy sau này thì sao đây? Ngươi có thể bảo đảm cho cô ta bao lâu?"
Tư Dạ Hàn không chút do dự đáp: "Một đời."
Ân Duyệt Dung: "..."
Ở trong sự sửng sốt của Ân Duyệt Dung, Tư Dạ Hàn mặt không biểu cảm tiếp tục nói, "Tôi có thể bảo đảm cho cô ấy một đời."
Ân Duyệt Dung: "Ngươi..."
Dịch Linh Quân nghe thấy lời của chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/3132133/chuong-2354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.