Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
- --
Mặc dù thời điểm đối diện với Đường Đường, dường như Ân Duyệt Dung đã biến thành một người khác, nhưng thoắt cái khi nhìn những người ngoài, thần thái liền lập tức hóa thành lạnh nhạt.
Ân Duyệt Dung nhìn về mấy vị khách không mời một cái, ánh mắt lạnh đến mức không hề có một chút nhiệt độ nào, "Xem ra mấy vị xem Vạn Mai sơn trang của ta là thắng cảnh thăm quan rồi? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!?"
Hai con ngươi Tư Dạ Hàn híp lại, "Ừ..."
Kết quả, không đợi Tư Dạ Hàn mở miệng nói xong, Đường Đường đã líu líu lo lo, "Đúng mà, phong cảnh nơi này thật tuyệt phải không? Phía sau còn có một rừng mai đặc biệt đẹp đẽ! Cha, mẹ, hai vị thúc thúc, các người tới thật đúng lúc! Chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm nha! Đợi sau khi cơm nước xong có thể đi rừng mai ngắm hoa!"
Ân Duyệt Dung: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Du Thiệu: "..."
Lâm Khuyết: "..."
Ngắm hoa? Lại còn... còn ở lại dùng cơm? Đùa sao!
Ân Duyệt Dung không đem bọn họ tháo thành tám khúc, làm phân bón cho rừng mai cũng là không tệ rồi!
Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm, biến đổi liên tục.
Đường Đường mặt đầy kiêu ngạo khoe, "Một lát nữa mọi người liền có thể nếm được tài nấu nướng của bà nội rồi, bà nội nấu ăn rất ngon đấy!"
Biểu cảm của Ân Duyệt Dung biến ảo mấy lần, cuối cùng rốt cuộc khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/2402918/chuong-2403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.