Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
- --
Dự đoán Đường Đường sẽ nói như vậy, A Trung đã sớm có chuẩn bị, hoàn toàn yên tâm có chỗ dựa vững chắc, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc nói, "Tiểu thiếu gia, chuyện này không thể nói lung tung được! Tôi ở bên cạnh phu nhân đã nhiều năm như vậy, trung thành tận tâm, làm sao có thể chỉ thị cậu làm chuyện này được?
Mặc dù tôi cũng rất hy vọng chuyện này là do mình làm, như vậy phu nhân sẽ không sao! Chỉ tiếc, cậu có nói dối như vậy, Bộ trưởng Lưu cũng sẽ không tin tưởng..."
A Trung vừa chối bỏ mối quan hệ, vừa không quên bày tỏ lòng trung thành, giả bộ làm người tốt.
Hừ, nhãi ranh! Còn muốn kéo ta theo? Cũng quá ngây thơ rồi!
Nói miệng không bằng chứng, thằng nhãi ranh vắt mũi chưa sạch này, có nói gì đi nữa, cũng không có phân nửa tác dụng.
Một điểm này, Ân Duyệt Dung cũng hiểu rất rõ...
Nhưng mà, đã đủ!
Mặc dù đứa nhỏ này căm ghét bà, nhưng bản tính lại lương thiện! Thấy mình bị bắt đi, vẫn thấy không đành lòng.
Vào lúc này, Đường Đường có thể đứng ra nói một câu như vậy, đối với bà mà nói, cũng đã đủ!
Đường Đường nghe thấy lời của A Trung, biểu cảm nhìn về phía hắn ta như nhìn một thằng ngu, "A Trung, chẳng lẽ cho tới nay, ngươi vẫn cho rằng ta là một thằng nhóc con đần độn sao?"
Chẳng lẽ nó ngươi phải là một thằng nhóc con? Chẳng lẽ ngươi không ngốc?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/2402888/chuong-2418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.