Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net.net
- --
Một bên, Diệp Oản Oản quả thực là nhìn mà xuýt xoa.
Nhìn đi! Nhìn độ nhạy cảm tinh tế của con trai nàng mà xem!
Vốn nàng còn đang lo lắng lỡ như cha mẹ bên kia biết được chuyện Ân gia bắt cóc Đường Đường, sẽ kết thúc ồn ào như thế nào? Bây giờ nhìn lại cũng không cần thiết phải lo lắng.
Sau này còn sợ gì mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu! Còn sợ gì mẹ con thù oán cơ chứ?
Diệp Oản Oản âm thầm giơ ngón tay cái lên tặng cho Đường Đường bảo bối.
Đường Đường bảo bối của mẹ lợi hại!
Đường Đường bảo bối thấy mẹ khen mình, trong đôi mắt to tròn long lanh nhất thời tràn đầy vui sướng.
Đường Đường nói lời tạm biệt cùng cha mẹ, sau đó dắt tay Ân Duyệt Dung, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
"Bà nội, chúng ta mau trở về đi thôi, con đói rồi..."
"Được!" Ân Duyệt Dung rập khuôn, nắm tay, từng bước một đi theo cậu bé.
Bà chưa từng thừa nhận, cũng chưa từng hy vọng đến hai chữ “gia đình” xa vời. Nhưng mà, đứa nhỏ này, lại dùng bàn tay nhỏ nhắn, sưởi ấm trái tim bà, mang lại cho bà cảm giác ấm áp, thứ vốn chỉ có thể nhìn mà phát thèm...
"Con muốn ăn xương sườn non dấm đường sốt tiêu bà nội làm." Đường Đường nói.
"Được." Ân Duyệt Dung gật đầu.
"Bà nội, con còn muốn ăn kẹo hồ lô... À, thịt kho nữa."
Ở dưới cái nhìn chăm chú của Diệp Oản Oản và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/2402875/chuong-2425.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.