Biên soạn: Đức Uy - truyentop.net
---
Diệp Oản Oản: "Chuyện này không khoa học đâu!"
Tư Dạ Hàn sắc mặt đen đi, thật hiếm thấy, say thành như vậy lại còn biết không khoa học.
"Anh lại gạt em! Em không có sinh!" Diệp Oản Oản kiên quyết tỏ vẻ không tin.
Đường Đường bảo bối mới vừa tỉnh ngủ quả thật là giống như nghe sấm sét giữa trời quang.
Mẹ nói không có sinh ra hắn!
Gương mặt nhỏ của Đường Đường trắng bệch, rưng rưng muốn khóc: "Mẹ... Mẹ không cần Đường Đường nữa sao?"
Cậu nhóc phấn điêu ngọc trác, trên người còn mặc quần áo ngủ hoạt hình lông xù, gương mặt trắng nõn mềm mại, khiến cho người ta nhìn thấy liền muốn nhào tới nhéo nhéo, hôn cho một cái.
Diệp Oản Oản không khỏi cảm thấy ngứa tay một trận, thiếu chút nữa không khống chế được đã nhào tới ôm nhóc, bẹo má nhóc.
Diệp Oản Oản xụ mặt, nhìn chằm chằm tiểu nãi oa, sắc mặt kiên định nói: "Nhưng mà... Ngươi... Ngươi không phải là do ta sinh ra..."
Đường Đường đưa cánh tay ngắn ngủn ra, liền nhào tới trong ngực của Diệp Oản Oản, ngước đầu nhỏ, thương tâm không dứt, "Mẹ... Đường Đường là do mẹ sinh... Đường Đường là Bảo Bảo của mẹ... Mẹ từng nói..."
Tiểu bao sữa cứ như vậy ôm chặt, dính ở trong ngực mình, cảm giác vô cùng ấm áp, mềm mại núc ních.
Diệp Oản Oản: "Ta cảm thấy... Không ngủ chung cũng có thể sinh con... Thật ra là chuyện bình thường..."
Tư Dạ Hàn: "..."
"Mẹ..."
Diệp Oản Oản rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngot-ngao-co-chut-bat-luong/2402569/chuong-1132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.