~Năm năm sau~
"Baba!"
Tiểu Yên nhỏ vui mừng chạy lạch bạch đến ba mình cười tít mắt. Cô bé chỉ cao đến đùi anh nên nhìn cô như là người tí hon còn Lâm Dục Thần như khổng lồ, anh cúi xuống bế cô bé lên tay yêu thương thơm một cái vào cái má bầu bĩnh dịu giọng.
"Bảo bối Lạc Yên của ba, xin lỗi con ba bận việc nên đến trễ, khiến bảo bối chờ lâu rồi, ba xin lỗi!"
Lúc nảy vì vui mừng quá, cô bé cũng quên bén đi chuyện này, nhờ anh nói lại, cô mới nhớ ra mặt liền bí xị cái tay nghịch ngợm kéo kéo cà vạt của ba mình.
"Ba làm Yên chờ ở đây lâu lắm luôn, ba đáng ghét, ba không thương Yên nữa rồi!"
Lâm Dục Thần đối với lời trách móc của cô gái nhỏ đau lòng vô cùng, thơm liên tục mấy cái lên hai má bầu bỉnh của Lạc Yên dỗ ngọt.
"Ba biết lỗi rồi mà, ba có mua rất nhiều bánh kẹo cho bảo bối của ba, tha lỗi cho ba được không?"
"Thật a?"
Nhắc đến bánh kẹo, cô bé đã to mắt thích thú cười híp cả mắt, anh gật đầu vén tóc mai của cô bé lên rồi bế lên xe.
"Cậu Giang Tuấn!"
Nghe cô chủ nhỏ gọi mình, Giang Tuấn vui vẻ mỉm cười với cô.
"Ừm, Lạc Yên thật ngoan!"
Nghe có người khen mình, cô vui vẻ ôm cánh tay ba lắc lắc.
"Baba, bánh kẹo của Yên đâu?"
Lâm Dục Thần chỉ biết lắc đầu, lấy một túi đồ ăn vặt đưa con gái.
Cái túi còn to hơn cả Lạc Yên, cô bé vui mừng đến hoa cả mắt nhòm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai-ac-ma-an-thu-man/765372/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.