Đẩy Lâm Dục Thần ra khỏi người mình, Nhan Tiêu Tiêu nhìn anh bằng ánh mắt thống khổ, giây sau khó khăn bước xuống giường.
Nhìn tấm thân nhơ nhuốt của mình, cô lại một lần nữa rơi nước mắt. Mặc lại bộ váy rách rưới bị Lâm Dục Thần xé toạt khó khăn ra khỏi nơi này.
Bên dưới đã tan tiệc từ lúc nào không còn một bóng người, cô nhấc từng bước nặng trĩu rời khỏi đây.
Bên ngoài, trời đã hừng sáng, từng người tản bộ ở đây đều nhìn bộ dạng nhếch nhát của Nhan Tiêu Tiêu bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Tiêu Tiêu!"
Mộ Khiết Đan từ trong xe bước ra kéo cô vào trong.
Khuôn mặt nhợt nhạt, thân thể toàn dấu vết đo đỏ đậm nhạt cùng bộ dạng rách rưới tàn tạ, Mộ Khiết Đan vô cùng xót xa thay Nhan Tiêu Tiêu, ôm cô vào lòng.
Nhan Tiêu Tiêu không kìm được nước mắt òa khóc thương tâm.
Tại sao? Tại sao cô lại yêu loại đàn ông đó? Nếu lúc tối cô không mềm lòng thì đã không đánh mất thứ quý giá của người con gái cho tên đàn ông chẳng yêu mình.
Cô thật ngu ngốc!
Mộ Khiết Đan không nói lời nào, cô biết càng nói, Nhan Tiêu Tiêu sẽ càng đau. Cũng chẳng biết Lâm Dục Thần nghĩ gì trong đầu, hại em gái cô thành ra thế này.
Lục Hưng lái xe vào trong một cửa hàng, dùng áo khoác của mình khoát cho Nhan Tiêu Tiêu.
Mộ Khiết Đan đưa cô vào trong, chọn cho cô một chiếc váy kín đáo, che hết những vết tích kia để cô mặc rồi trở lại xe đi về.
Trước khi vào trong nhà, Nhan Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai-ac-ma-an-thu-man/765347/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.