Nhan Tiêu Tiêu thầm trách móc bản thân mình, sau cùng thì lên phòng nằm dài trên giường. Lâm Dục Thần từ nhà tắm bước ra, trên người chỉ quấn quanh một chiếc khăn bên dưới. Nhan Tiêu Tiêu nghe tiếng động quay người sang, nhìn cảnh tượng trước mắt, cô như sắp chảy máu mũi đến nơi lấy tay che mắt quát. "Lâm Dục Thần! Anh làm cái trò gì vậy?" Anh mỉm cười trước hành động của cô, thông thả ngồi lên giường cất lời. "Từ hôm qua đến giờ chưa tắm lần nào, bản năng của một người sạch sẽ như tôi không chịu được nữa nên phải đi tắm thôi!" Nhan Tiêu Tiêu ngại ngùng, cô tò mò hé mắt, nhìn từng múi bụng rắn chắt của anh, cô thở không thông, mặt đỏ ửng lên. Bỗng phát hiện chiếc khăn anh quấn lên người là của cô, đôi mắt chứa đầy tia giận dữ. "Sao anh lại dùng khăn của tôi?" Lâm Dục Thần ung dung giải thích. "Không có khăn dành cho tôi nên đành dùng tạm khăn của em. Nếu không dùng thì bây giờ em đã thấy toàn bộ cơ thể quý giá này rồi. Em muốn lấy lại cũng không sao, dù gì tôi là đang ở tạm nhà em, đâu nào được tự tiện như vậy được!" Nắm lấy mảnh vải dưới khăn, Lâm Dục Thần vờ làm hành động gở nó ra, Nhan Tiêu Tiêu quay đi chỗ khác hét lên. "Đừng! Tôi cho...tôi cho mượn mà, cho anh luôn cũng được, tuyệt đối đừng gở nó ra khỏi người!" Nhìn thái độ sợ đến sắp phát khóc của cô, anh cười ra tiếng, trực tiếp kéo Nhan Tiêu Tiêu ngồi lên người mình. "Aaa, anh làm gì vậy?" Cô vùng vẫy dữ dội nhưng Lâm Dục Thần không chịu buông người cô ra. Vùng vẫy một lúc, Nhan Tiêu Tiêu mệt lã, đành ngồi im thở hổn hển. Nhận thấy da thịt ấm nóng của người đàn ông chạm vào da thịt mịn màng của mình, từng tế bào như có điện giật, cô nhít người tránh sự động chạm, hai má lại bắt đầu đỏ bừng, nài nỉ. "Lâm Dục Thần! Anh thả tôi ra!" Một mực ôm lấy cô, anh nói. "Nhan Tiêu Tiêu! Cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tôi!" "Chẳng phải là anh không có đồ mặc sao? Để tôi đi mua cho anh!" Trong đầu chợt nghĩ ra một cái cớ, cô liền nói thành lời. Thế mà Lâm Dục Thần vẫn không chịu bỏ người cô ra vẫn ôm khư khư trong lòng bá đạo cất lời. "Tôi không ngại quấn khăn của em cả đời, không mặc đồ cũng được!" Nhan Tiêu Tiêu giãy nãi. "Ya! Anh đừng giỡn nữa, buông tôi ra!" Thấy thái độ không chịu khuất phục của cô, Lâm Dục Thần đành thả tự do cho Nhan Tiêu Tiêu, anh lấy ví tiền của mình đưa cho cô một cái thẻ đen. "Nhờ em mua!" Thấy chiếc thẻ óng ánh đỏ mắt, cô vội xua tay từ chối. "Không cần không cần, tôi có thể mua cho anh! Nếu làm rớt nó tôi không biết bồi thường làm sao đâu!" Lâm Dục Thần nhếch môi. "Làm như em rất hậu đậu vậy! Lúc nảy dường như tôi nghe được tiếng đỗ vỡ bên dưới, là em làm?" Nhan Tiêu Tiêu ái ngại nhìn đi hướng khác. "Ờ, là tôi làm đó, thì sao? Cho nên anh đừng đưa cái thứ quý giá đó cho tôi, tôi sẽ đánh mất!" "Tôi không sợ mất đi đâu, cầm lấy!" Nói đến tiền bạc thì anh không thiếu, một chiếc thẻ đen đối với người khác có thể tiêu sài hết cả một đời không sợ hết thì chắc tài sản của anh tiêu đến mấy chục kiếp sau cũng không hề hấn gì. Vội chạy một mạch ra ngoài cửa, cô nói vọng vào. "Thật sự không cần đâu!" Rồi đóng chặt cửa phòng đi mất. Lâm Dục Thần lắc đầu, bảo bối nhỏ của anh vẫn cứ đáng yêu như thế. Đến bên ngoài cửa sổ, anh nhìn thấy Nhan Nghị đang cuốc đất chuẩn bị trồng cây, ông ta lại dự định làm nông dân, lớp ngụy trang này của Nhan Nghị thật sự quá xuất sắc. Một hình bóng nhỏ bé chui vào tầm mắt. Nhan Tiêu Tiêu xuất hiện tươi cười nói gì đó với Nhan Nghị, ông ta gật đầu một cái, Nhan Tiêu Tiêu định đi mất nhưng thấy ba mình đang vất vả trồng cây, cô đi đến giúp ông liền bị ông từ chối, không cho động tay động chân vào. Nhan Tiêu Tiêu đành rời khỏi đó. Đúng là trước mặt Nhan Tiêu Tiêu, Nhan Nghị luôn làm một người ba vô cùng thương con, vỡ kịch quá xuất sắc khiến Lâm Dục Thần không biết cách nào để dành lại Nhan Tiêu Tiêu từ tay ông ta. Khi Nhan Tiêu Tiêu trở về thì trời đã xế chiều, cô vào nhà đưa cho ba mình ba cái túi, bản thân đã chọn lựa kĩ càng nên mới mua cho ông. Thái độ của Nhan Nghị giảm bớt phần nào sự lạnh nhạt. ông vui lòng nhận lấy đồ cô mua cho. Nhan Tiêu Tiêu liền đem những chiếc túi còn lại lên phòng đưa cho Lâm Dục Thần. "Đồ của anh!" Lâm Dục Thần đưa tay nhận lấy, nhìn những thứ đồ thun hình con mèo, con chuột, anh chau mày. "Sao? Anh không thích à?" Tuy trong lòng không vừa ý cho lắm nhưng anh nào dám chê những thứ cô mua. "Không! Tôi thích!" Nhìn sắc mặt anh hiện rõ hai chữ không thích trên mặt nhưng vẫn cố nói thích, Nhan Tiêu Tiêu thầm cười trong lòng. Cô biết anh sẽ không thích những thứ đồ này nhưng cô rất muốn nhìn thấy nó trên người anh, tò mò xem thử có bớt đi bộ dạng lạnh lùng kia không. Lấy một bộ đồ trong túi, Lâm Dục Thần bước vào phòng tắm, lại tắm rửa một lần nữa. Nhan Tiêu Tiêu tựa đầu thông thả lên ghế sô pha, chuẩn bị nhìn mỹ nam mặt vest đen thường ngày thay đổi phong cách ăn mặc, khóe miệng thích thú cong lên. Lúc này Lâm Dục Thần bước ra, diện trên người chiếc quần đùi màu vàng nhạt cùng chiếc áo sơ mi in hình chú mèo Tom, trong anh thật khác lạ nhưng khí chất lạnh lùng không hề thay đổi. Nhìn bộ dạng đầu và thân đều không ăn nhập vào đâu của Lâm Dục Thần, Nhan Tiêu Tiêu cười ra tiếng. Thấy cô cứ nhìn mình cười không ngớt, anh không khỏi khó chịu đi đến trực tiếp bế cô quăng mạnh lên giường rồi nằm đè lên Nhan Tiêu Tiêu, ánh mắt chứa đầy lửa giận. "Xem ra gan em to thật!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]