Buổi chiều tan làm, Lâm Dục Thần chủ động gọi điện mời cơm với Nhan Tiêu Tiêu, anh còn không báo trước lái xe đến tận trước cổng công ty đón cô.
Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Lâm Dục Thần bước ra ngoài cửa cong môi với cô sau đó ga lăng mở cửa xe cho Nhan Tiêu Tiêu bước vào. Mọi nhân viên ở đây đều chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Nhan Tiêu Tiêu có chút gượng gạo.
"Lâm tổng! Tôi tự bắt xe đi đến nơi là được rồi, có cần phiền anh thế đâu!"
"Không phiền, tôi luôn sẵn sàng chờ đợi em!"
Hai má Nhan Tiêu Tiêu ửng hồng, e thẹn. Lâm Dục Thần đánh lái đến một quán ăn quen thuộc mà hai người thường ăn bởi thức ăn ở đây rất hợp khẩu vị của bọn họ.
Anh cùng cô đi vào một phòng ăn trên tầng, cả hai thay phiên nhau gọi món, xong xuôi mọi chuyện, anh hỏi.
"Hôm nay em đi làm, có ai nói gì em nữa không?"
Cô đáp.
"Có chứ! Đa phần đều thảo thuận về chuyện tôi và anh!"
"Điều đó khiến em khó chịu?"
Cô lắc đầu.
"Không! Chỉ là sợ làm phiền anh!"
Nghe cô nói, đáy lòng anh ngứa ngáy khó chịu.
"Tiêu Tiêu! Thật sự tôi không sợ phiền, em đừng nghĩ ngợi ngược lại làm bản thân mệt mỏi!"
Cô biết ơn nhìn anh.
"Lâm tổng! Cảm ơn anh! Những lúc khó khăn anh đều ra tay giúp tôi, tôi chẳng biết báo đáp ân nghĩa này thế nào!"
"Tiêu Tiêu! Chúng ta là bạn, em đừng xưng hô với tôi là Lâm tổng nữa!"
Cô chớp mắt e dè.
"Nhưng mà không gọi như vậy, tôi gọi thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai-ac-ma-an-thu-man/765314/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.