Chương trước
Chương sau
Lâm Dục Thần vào phòng Dương Khiết Yên, thấy cô nằm trên giường ôm gối khóc thút thít, anh đi đến đưa tấm ảnh trước mặt cô.
Dương Khiết Yên liền chụp lấy tấm ảnh nhìn, môi cô cười tươi nhìn ngắm.
Lâm Dục Thần không hiểu nổi hành động của cô, đúng là ngốc nghếch thật mà.
"Trong hình là ai vậy?"
Nghe anh đột nhiên hỏi, cô tròn mắt nhìn Lâm Dục Thần, tưởng rằng cô sẽ phớt lờ câu hỏi của anh thì giọng nói trong treo vang lên, ngón tay trắng nõn bé xíu nhẹ nhàng chỉ vào tấm hình: "Đây là mẹ của Yên, đây là chị Yên a, còn đây là Yên nè!"
Lâm Dục Thần không tin vào tai mình, một cô gái 18 tuổi mà có giọng nói non nớt đến thế sao? Rốt cuộc cô gái này vì sao lại bị như vậy?
"Vậy mẹ và chị của em đâu rồi?"
Đột nhiên khuôn mặt của cô tái nhợt, cánh tay cầm lấy tấm ảnh run rẩy rồi bỗng nhiên khóc nức nở.
"Mẹ và chị...mẹ và chị...bị bắn...hức!"
Lâm Dục Thần nhìn cô khó hiểu, đột nhiên mới tốt lại khóc nữa rồi, trong lòng anh không biết vì sao đau nhói lên.
Anh vô thức ngồi xuống lau nước mắt cho cô: "Em cứ thích khóc nhè vậy à?"
Dương Khiết Yên nhìn anh bằng đôi mắt đáng thương lóng lánh nước, anh liền ôm cô vào lòng.
"Ngoan! Đừng khóc, em khóc rất xấu!"
Anh vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô, trước giờ Lâm Dục Thần chưa từng dỗ ai nín khóc, nhất là phụ nữ. Anh vô cùng ghét phụ nữ, chưa từng đụng chạm đến người phụ nữ nào nhưng bây giờ anh lại đang dỗ dành cô, con của kẻ thù anh.
Dương Khiết Yên cảm nhận được lồng ngực vô cùng ấm áp của anh liền chui rút vào trong đấy, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy eo anh, cái đầu nhỏ nhắn cọ cọ vào trong áo lau nước mắt trong vô cùng đáng yêu như chú mèo nhỏ làm nũng.
Lâm Dục Thần bất ngờ với hành động của cô, cả người nóng hừng hực, chợt nhớ đến mục đích mình đến đây liền ôm cô đè xuống giường, đưa khuôn mặt mình đến sát khuôn mặt cô.
Đôi mắt mèo to tròn của Dương Khiết Yên nhìn chằm chằm mặt Lâm Dục Thần khó hiểu sau đó liền bị anh hôn lấy.

Anh đưa chiếc lưỡi của mình vào trong khuấy đảo khoang miệng cô, dùng chiếc lưỡi của mình để trêu chọc chiếc lưỡi nhỏ rụt rè của cô. Môi cô thật mềm, thật ngọt như kẹo dẻo khiến Lâm Dục Thần hôn một lần đã nghiện mất rồi.
Dương Khiết Yên không biết Lâm Dục Thần đang làm gì, chỉ nghĩ là anh đang cắn mình bèn uất ức nức nở nhưng vốn dĩ đôi môi cô đã bị nuốt trọn.
Cô không thể thở được, cả người đều mềm nhũn. Bàn tay anh lần mò xuống cởi đi chiếc váy cô đang mặt trên người nhưng vẫn cuồng nhiệt hôn môi cô.
Cảm thấy cô gái dưới thân như mất hết sức lực liền buông môi cô ra.
Dương Khiết Yên được buông tha phì phò thở nặng nề rồi òa khóc lên.
"Hức...anh ăn hiếp Yên...anh cắn Yên...hức...hức!"
Cái đồ ngốc này không biết hôn là gì sao? Anh bật cười giải thích: "Đây gọi là hôn, không phải cắn!"
Cô tò mò hỏi: "Hôn là như vậy á? Tại sao phải hôn?"
Anh không ghét bỏ mà bá đạo giải thích: "Tôi thích em thì hôn em đấy!"
Cô lại khó hiểu: "Thích thì phải hôn người khác sao?"
Haizzz, cái cô ngốc này, anh phải giải thích sao đây?
"Đồ ngốc! Giữa nam và nữ yêu nhau thì sẽ xảy ra chuyện này!"
"Yêu là gì vậy?"
Lâm Dục Thần bực mình không thèm giải thích, bây giờ anh mới nhìn xuống cơ thể cô, tuy cô ngốc thì có ngốc thật nhưng cơ thể...lại vô cùng đẹp, thân hình có hơi gầy gò nhưng vòng nào là ra vòng nấy nha.
Anh như con sói lao đến cắn mút cổ cô rồi trượt xuống xương quay xanh sau đó là đến nụ hồng non nớt trước ngực, bàn tay kia thì xoa nắn khiến cô đau đớn rên rỉ.
"Aaa...đau...anh...đừng có xâm phạm Yên nha!"
Anh cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn đang cố gỡ đầu mình khó hiểu hỏi: "Sao em biết đây là xâm phạm?"
Khuôn miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng nói: "Cô giáo Diệp nói không được cho đàn ông động vào người trừ chồng mình ra thôi!"

Cô gái này cũng có cô giáo dạy sao? Anh lại tiếp tục hôn mặc kệ lời cô nói.
"Aaa...đừng!"
"Tôi là chồng em! Giờ thì chạm vào cơ thể em được chứ?"
Cô không biết lời nói của anh là thật hay giả vì vốn dĩ cô không biết "chồng" là gì.
Lâm Dục Thần không kìm chế được nữa liền bá đạo hôn lên môi cô tránh để cô hỏi những câu ngu ngốc nữa.
Từng giây từng phút trôi qua, Dương Khiết Yên cảm thấy bản thân mình càng nóng, càng khó chịu.
Thấy cơ hội đã vô cùng thích hợp, anh nhanh chóng lột sạch đồ trên người sau đó mở hai chân cô ra đâm vật nam tính vào đó thật sâu.
"Aaaa...hức...đau...đau quá...a!"
Thấy cô khóc nức nở, anh cảm nhận bên dưới của cô vô cùng chật, anh nhìn cô đau lòng, liền hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi.
"Ngoan thả lỏng ra! Một chút sẽ hết đau!"
Cô vẫn không nhịn được nức nở vô cùng đáng thương, anh cũng đã hết cách đành hôn lên đôi môi đỏ mọng kia.
Một lúc sau Dương Khiết Yên cũng đã thích ứng được, Lâm Dục Thần đã hết nhẫn nại, bắt đầu ra vào khiến cô khẽ rên lên: "Aaa...ưm...nhẹ...nhẹ thôi!"
Dần dần như thế, Dương Khiết Yên đã bị khoái cảm làm cho mơ hồ đầu óc, Lâm Dục Thần thì cứ mạnh mẽ ra vào bên dưới càng lúc càng sâu khiến Dương Khiết Yên khóc nấc.
"Aaa...đau...sâu quá...hức!"
Đến lúc kết thúc, anh đâm sâu vào cơ thể của cô mạnh mẽ phun hết mầm móng vào trong, Dương Khiết Yên run rẩy thở dốc rồi lập tức ngủ say.
Lâm Dục Thần đặt cô vào trong lòng ôm lấy cơ thể nóng bừng vừa động tình của cô, mùi hương của trận kích tình vừa rồi vẫn lan tỏa khắp căn phòng.
Anh không biết vì sau bản thân lại vô cùng thích cảm giác động chạm vào cô như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.