"Khiết Đan! Cố gắng chạy nhanh lên con!"
Người phụ nữ cõng một đứa bé gái tầm bốn tuổi và dắt tay một cô bé tầm mười tuổi chạy thụt mạng trong rừng dưới ánh sáng mơ hồ của ánh trăng.
Đứa bé mệt mỏi rã rời đứng lại, dường như cơ thể của cô bé đã mất hết tất cả sức lực vì bọn họ đã chạy hơn một tiếng đồng hồ để thoát khỏi bọn truy sát.
"Mẹ ơi! Con...con hết chịu nổi rồi, hay mẹ bế em chạy...chạy trước đi!"
Người mẹ liền ngắt lời: "Không được! Sao mẹ có thể để con ở đây chứ?"
"Nhưng mà bọn chúng sắp đuổi kịp rồi!"
Người mẹ chưa kịp trả lời đứa con gái lớn thì đứa bé nhỏ trong lòng cất tiếng non nớt: "Mẹ ơi! Con đói"
Cô nhìn đứa bé đầu tóc toàn là bùn sìn tội nghiệp xoa đầu.
"Tiểu Yên ngoan, một chút nữa rời khỏi nơi này, mẹ kiếm gì đó cho con ăn nhé!"
"Đúng rồi đó Tiểu Yên! Giỏi không được khóc nhè, nếu khóc nhè mẹ và chị không thương em nữa đâu!"
Đứa bé gái khuôn mặt mỉm mủm, dưới ánh trăng mờ mờ cũng có thể thấy được đôi mắt to tròn, lánh lánh như hòn ngọc, cô bé nhìn chị gái điệu bộ rất đáng thương như sợ lời nó của chị mình thành sự thật.
"Tiểu Yên biết rồi! Tiểu Yên không đói bụng nữa đâu!"
Người mẹ và cô bé nhìn đứa bé mỉm cười, đúng là Tiểu Yên của nhà họ thật ngốc nghếch.
"Đại ca! Bọn chúng ở đằng trước!"
Bọn họ đang vui vẻ bên nhau thì bất ngờ nghe thấy tiếng nói thô lổ của bọn truy sát liền giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-tong-tai-ac-ma-an-thu-man/765265/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.