"Tôi từ khi nào nói thích anh?"
"Tôi đã bao giờ thích anh đâu mà không còn thích nữa?"
Haha, đúng là ngại ngùng, xấu hổ quá đi. Cái không khí này khiến Mộ Tịch muốn cười bò quá.
Hạ Nghiên đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, càng lúc càng lạnh lùng đối với mỹ nam thì phải, người có gia đình có khác.
Chậc chậc!
Mà nghĩ lại mình cũng nên học tập Hạ Nghiên thì tốt hơn đỡ phải khiến cho Ngạo Lãng nhà cô uỷ khuất, đau lòng.
Tình huống này có biết bao nhiêu là khó xử đến Mộ Tịch cũng chỉ biết cười trừ chứ không lên tiếng, cô thì có thể nói gì bây giờ?
Cuối cùng vẫn là Trạch Huân thất thời mà rút lui trước, ánh mắt hắn không hề rời khỏi người Hạ Nghiên cho đến khi quay trở về vị trí cũ của mình vẫn còn nhìn cô.
Bị Trạch Huân nhìn chòng chọc như vậy khiến Hạ Nghiên không khỏi khó chịu, cô ra hiệu cho vệ sĩ đến chăn lại tầm nhìn đỡ cho mình không vui.
Cuối cùng cũng thoát khỏi của nợ!
Đối với Hạ Nghiên, cô vui chơi cô bung lụa nhưng không có nghĩa là cô không chọn lọc kỹ càng, với những người như Trạch Huân tâm cơ sâu như hắn hoàn toàn không phải là lựa chọn của cô, con người như hắn có thể rất nguy hiểm, tránh được thì tránh càng xa càng tốt.
Chờ cho người đi rồi, Mộ Tịch mới huých cùi chỏ vào người Hạ Nghiên, cô cười đùa:
"Ây da, dạo này không còn hứng thú với cái đẹp nữa hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-chu-tich-yeu-nghiet/2400891/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.