"Haha... chồng... anh ngã rách quần luôn rồi... haha... cười chết em mất."
"Haha... đứng yên đứng yên... em chụp hình lại làm kỷ niệm."
"Im miệng!" Trần Duật nghiến răng quát.
Sắc mặt lạnh như băng, cái ánh mắt hắn nhìn cô như chưa hàng vạn lưỡi dao trong đó có thể trực tiếp bay ra băm cô thành trăm mảnh ngay tức khắc.
Ôi mẹ ơi, đáng sợ quá.
Bịt miệng mình lại, Hạ Nghiên rụt cổ gật đầu như gà mổ thóc cô không dám cười cũng không dám lên tiếng điện thoại còn chưa lấy ra đã phải đút lại vào túi.
Người làm ở cách đó không xa nghe thấy động tĩnh lớn thì chạy đến, thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân đang ở trong nhà gỗ mà chiếc giường phía sau đã không còn nguyên vẹn thì mặt liền biến sắc, ông ta rụt rè lên tiếng:
"Thiếu gia, có... có cần tôi dọn dẹp nơi này trước rồi đổi một chiếc giường mới không ạ?"
Hẳn là ông ấy đang nghĩ hai người bọn họ đang làm cái việc gì đó thì sập giường cho nên mới hỏi một câu đầy ẩn ý như vậy. Hạ Nghiên suýt thì cười ra tiếng, nhưng may mà nhịn lại kịp nếu không cô chắc chắn Trần Duật sẽ bóp chết cô mất.
Hắng giọng, cô đáp:
"Chú lấy giúp cháu bộ đồ nam là được rồi ạ."
Người kia liền vâng vâng dạ dạ rồi chạy đi mất hút, Hạ Nghiên nhanh chân ra đóng cái cửa vẫn mở toang từ lúc nãy giờ lại, cô sợ sẽ có thêm người thứ tư thứ năm và thứ 'n' biết chuyện này, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-chu-tich-yeu-nghiet/2400882/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.