"Con lạy mấy ba mấy mẹ, muốn ôm thì đóng cửa tắt đèn được không?"
"Mới 9 giờ tối, còn phải hầu hạ... rồi ăn cơm chó của mấy người."
"Tôi mệt, tôi đau tim lắm đấy nhé!"
Hạ Nghiên cười khanh khách ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tương, bộ dạng đáng thương của anh khiến cô có chút ngại ngùng, trên mặt hiện lên ý cười chống tay muốn ngồi dậy thì đã bị Trần Duật đè lại, bản thân hắn ngồi dậy còn Tạ Tương cũng bước đến.
Anh 'Chậc' một tiếng lúc nãy đứng bên ngoài cũng nghe được không ít rồi, Tạ Tương còn nghĩ bản thân sẽ giúp cô che giấu chuyện giả ngốc với Trần Duật không ngờ còn chưa làm gì thì hai người này đã tính xong hết cả rồi, còn tính đến mức ngã bệnh.
Tạ Tương lắc đầu, nói:
"Thuốc và cháo tôi để ở đây."
"Đi ăn nhờ ở đậu nhà mấy người còn phải làm việc nữa."
Trần Duật cong môi bước đến bên cạnh vỗ lên vai anh nói một câu 'Cảm ơn'. Tạ Tương xua tay bĩu môi làm bộ như mình không hài lòng một chút nào nhưng ai cũng biết anh chỉ đang làm bộ làm tịch cho vui thôi.
Tạ Tương chuẩn bị xoay người rời đi đột nhiên nhớ ra gì đó bèn nói:
"Ngày mai phim của tôi khởi quay cho nên tôi phải đến phim trường rồi, ít hôm sẽ về cho nên Hạ Nghiên..."
Tạ Tương nói đến đây liền ngập ngừng, thật ra ý của anh chính là muốn đưa Hạ Nghiên theo mang cô đến phim trường, nhưng e ngại Trần Duật không muốn xa cô cho nên chẳng nói nên lời.
Quả nhiên Trần Duật gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-chu-tich-yeu-nghiet/1722876/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.