"Thật không coi ai ra gì, dám khen thằng khác trước mặt chồng em à?"
"Chồng... em sai rồi, em sai rồi..."
Âm thanh vang xin của Hạ Nghiên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trong căn phòng chỉ còn lại một mình Tạ Tương. Anh ngây ngốc nhìn ra phía cửa lớn, nuốt một ngụm nước bọt.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tạ Tương cảm thấy như có người đang sờ gáy mình, lạnh toát, nổi hết da gà cả lên. Chuông reo lên lần thứ ba Tạ Tương mới hoàn hồn, anh vội vàng nghe máy giọng nói hơi run.
"Alo... alo ạ."
Tần Khách mặc trên người quân phục, ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở, ngón tay dài gõ nhịp vào lưng điện thoại, vừa nghe đầu dây bên kia trả lời hắn không nhanh không chậm nói:
"Em ngắm tên đàn ông khác?"
"Em không..."
"Em còn khen ngợi bọn họ?" Tần Khách ngắt lời Tạ Tương, tiếp tục trách vấn.
"Em không..."
"Tiểu Tương... để em về đó là sai lầm của tôi, ngày mai tôi sẽ về đón em."
Tần Khách không cho Tạ Tương có cơ hội nguy biện, vì đúng như lời Trần Duật nói hắn đã gửi đoạn ghi âm mà Tạ Tương cùng cô khen ngợi người đàn ông khác qua cho Tần Khách, nội dung còn rõ ràng, âm thanh sống động.
Tạ Tương thầm kêu một tiếng 'Hỏng bét!' anh biết bây giờ có nói gì thì Tần Khách cũng không hề tin, bởi hắn cũng khá rõ tính cách của Tạ Tương như nào. Giống y chang Hạ Nguyên, không khác chút nào.
Vẫn là chiêu cũ, nũng nĩu lấy lòng hắn:
"Chồng à... em biết sai rồi, đừng đưa em về được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-chu-tich-yeu-nghiet/1722864/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.