"Cô ấy chưa có bạn trai, nhưng có CHỒNG rồi!"
"Muốn gạ gẫm vợ của tôi?"
"Cậu có cửa chắc!"
Bóng dáng Trần Duật xuất hiện, ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng về phía của Trạch Huân, trên người tỏa ra hơi thở chết chóc, cứ như là chỉ cần cái tên đực rựa đang có ý đồ với Hạ Nghiên đáp lại một câu chói tai thì hắn sẽ lập tức bổ nhào đến, xử tử tên đó ngay tức thì.
Hạ Nghiên giật mình, trong lòng thầm kêu một tiếng 'Không ổn!' khoé môi giật giật, trong đầu lập tức suy nghĩ nên viện cớ thế nào để đối đáp với trách vấn của hắn cho phải.
Gượng cười một cái, đôi mắt long lanh của cô nhìn về hướng Trần Duật môi nhỏ mấp máy gọi tiếng:
"Chồng ơi!"
"Chồng... anh đến rồi."
"Nghiên Nghiên nhớ anh quá."
Hạ Nghiên vừa nói vừa dang hai tay ra chờ đợi vòng tay của Trần Duật đưa tới.
Ừm...nhưng hình như hắn không thèm để ý đến cô nữa thì phải. Ánh mắt lạnh như băng của hắn quét qua người cô dừng lại mấy giây rồi lại dừng lại ở bên cái người vẫn còn đang lắc lư nhảy nhót trên ghế cuối cùng dừng lại ở cái tên đực rựa vẫn không chịu rời đi kia.
"Tôi đưa tiểu Tịch nhà tôi về trước."
"Lần khác sẽ tìm cậu tạ tội sau."
Ngạo Lãng xấu hổ ho khan, hướng đến chỗ Hạ Nghiên gật đầu rồi cười một cái xem như chào hỏi. Sau đó lại lãnh đạm liếc đám người đang vây quanh hôn thê của mình, may thay mấy người kia rất thức thời chỉ một ánh mắt liền rút hết.
Anh bước đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-cua-chu-tich-yeu-nghiet/164204/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.