"Cô chủ! Cậu chủ vừa mới đi..."
Dì Lưu chẳng rõ chuyện gì, định nhắc nhở cô thì cô cứ như không thấy bà, xẹt qua người bà, cứ thể chân trần, quần áo phong phanh chạy ra ngoài.
"Cô Hàn anh đừng đi!"
"Anh đừng đi mà Cô Hàn!"
"Em không có nghĩ vậy đâu..."
"Em không có nghĩ vậy mà.."
Nhìn bóng xe lạnh lùng chạy xa, Lăng Vi ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt ngơ ngác dần dần ngập nước. (s)
"Cô Hàn.."
"Có chuyện gì vậy?"
Lúc này mẹ Lăng nghe thấy âm thanh hỗn loạn nên ra ngoài xem thử, thấy con gái mình ngồi dưới đất khóc thì lo lắng chạy tới.
"Con gái! Con sao vậy? Đừng khóc, có gì từ từ nghĩ cách"
Mẹ Lăng đau lòng gần chết. Đây là lần đầu tiên bà thấy cô khóc thương tâm như vậy, chỉ rơi bước mắt mà không phát ra âm thanh nào, tuyệt vọng muốn chết như vậy. Cho dù là trong quá khứ con gái bà vẫn luôn là ngươi mạnh mẽ đến vậy.
"Cô Hàn..."
Chẳng qua Lăng Vi vẫn không để ý tới bà, chỉ vừa khóc vừa ngơ ngác lập lại tên của con rể bà.
"A Vi, con..."
Mẹ Lăng nói đến đây thì ngừng, đôi mắt mở to đầy giật mình nhìn cô: "Con... Con khôi phục rồi ư?"
Lăng Vi không nói gì nhưng lúc này lại gục mặt vào hai lòng bàn tay, khóc nức nở.
"A Vi..."
Mẹ Lăng vừa mừng, lại vì không hiểu gì mà đau lòng khi nhìn thấy cô khóc như vậy, khuyên thì khuyên không được, dỗ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-co-gia-co-the-cua-de-thieu/3730049/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.