Cuối cùng bà chỉ đành xoay người bảo người làm mang ra đây một chiếc ghế, còn có áo khoác.
"Cô chủ, ngồi xuống đợi nhé."
Bà khoác áo cho cô, nửa dụ dỗ, nửa cưỡng ép cô ngồi xuống. Lúc thấy cô an vị trên ghế, cũng không phản kháng bà mới thở nhẹ ra.
Đế Cô Hàn không biết chuyện này, nhưng không ngại anh đã quyết định sẽ đi sớm về càng sớm.
Đậu xe trước cổng quán bar, anh nói với bảo an giúp anh trông xe một chút, không cần lái vào bến đỗ, anh sẽ ra ngay. Sau khi nhét cho anh ta một tờ tiền bo rồi sài bước đi vào.
Lúc này bên trong một phòng bao, đám thiếu gia hoàn khố còn đang bàn tán: "Đế Cô Hàn bảo đến à?"
"Ừm, nói đến ngay."
"Chắc không đó, sẽ không bị vợ ngốc nắm quần kéo lại không cho đi đấy chứ."
"Ha ha ha!"
Một đám người vừa nói vừa cười, bên trong liệu có mấy phần thật mấy phần giả chỉ có chính họ biết.
Lý Giáng Tuyết im lặng ngồi một bên không xen vào, thật ra trong long đang ấm ủ bao nhiêu tâm tư.
Bỗng nhiên một người đụng vào vai cô ta bảo: "Này Giáng Tuyết, sao vậy? Sao không nói gì? Có phải biết Đế thiếu sắp đến nên không được tự nhiên không?"
"Đừng lo, Đế thiếu là người phóng khoáng, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn mà."
Lý Giáng Tuyết cười còn khó coi hơn cả khóc nhưng vẫn phải làm bộ mình không sao: "Tôi không sao. Tôi chỉ không rõ sao anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-co-gia-co-the-cua-de-thieu/3728943/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.