Cứ như vậy dưới sự chiếu cố của anh, bữa cơm này đã thành công trôi qua một cách mĩ mãn, mọi người cùng vui.
"Vợ, xúc miệng nào."
Đế Cô Hàn dẫn cô đi đến bồn rửa bát trong bếp, dùng vòi nước hứng hai ly nước, một ly cho mình một ly cho cô.
Như một phản xạ vô điều kiện, cô vợ ngốc của anh đưa ly nước lên miệng định uống.
Đế Cô Hàn buồn cười ngăn cô lại. Y như rằng cô vợ sẽ quay qua nghi hoặc nhìn anh.
Anh cười nói: "Vợ, nhìn anh này."
Nói xong anh cầm ly nước của mình lên, uống một ngụm lớn, giữ trong miệng một lúc lâu, còn dùng lưỡi tạo ra âm thanh ùm ục kỳ quái chừng ba giây rồi cúi đầu phun nước trong miệng ra. Sau đó anh lập lại lần nữa, nhanh hơn lần trước rồi mới ngẩng đầu nhìn cô vợ.
Lăng Vi cùng anh nhìn nhau mấy giây rồi mới chuyển mắt qua ly nước trong tay.
Rốt cuộc cô có ý thức được hành vi uống nước này có khác gì với uống nước bình thường không, cơ mà không ngại cô có thể bắt chước.
Con người thông minh hơn vì có năng lực học tập viễn siêu các loài, nhưng mà bản năng bắt chước là hành vi cơ bản mà loài nào cũng biết làm ngay từ khi sinh ra. Lăng Vi bây giờ tựa như một đứa trẻ sơ sinh cần học tập lại từ đầu, thứ cô cần là học tập mà không phải bảo bộc quá mức.
Sau khi họ xúc miệng xong Đế Cô Hàn không hề nói gì, dắt tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoc-co-gia-co-the-cua-de-thieu/3728935/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.