Hà Nam được các quản lý cấp cao vây quanh đi vào thang máy, quay đầu lại hỏi phó tổng giám đốc: “Còn có mấy người nữa chưa đến phải
không?”
“Vâng”.
Phó chủ tịch Tưởng Phàm bước lại gần, thái độ cung kính, nhưng trong lời nói lại có chút tùy ý:
“Mấy lão già do Lê Ninh Bách cầm đầu rất kiêu ngạo, còn muốn làm ra vẻ, dạy dỗ lại cô một chút”. Vậy sao?”
Vẻ mặt Hà Nam vẫn không thay đổi, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng tự nhiên:
“Thói đời đã thay đổi từ lâu, sao các chú của tôi không thể thông suốt được vậy”.
Lê Ninh Bách và năm thành viên hội đồng quản trị ngồi trong phòng họp, dựa vào lưng ghế, vắt chéo chân uống trà, người nào người đấy đều giống như quý ông, bên ngoài nhìn có vẻ thờ ơ không để ý, nhưng thực tế trong lòng lại vô cùng lo lắng.
“Sao người còn chưa tới?”
, Lê Ninh Bách ngồi ở ghế chủ tịch, khuôn mặt mập mạp lộ ra vẻ sốt ruột, nói với nữ thư ký phía sau:
“Đi xem thế nào”.
Anh hai, đừng vội, sớm muộn gì cũng tới.
Vừa mới nhậm chức nên thể hiện chút thôi, làm ra vẻ ta đây ấy mà”.
Lê Ninh Trúc cầm một chuỗi tràng hạt trên tay, mặc bộ đồ Thái Cực Quyền, giống như sắp đắc đạo thành tiên. Lê Ninh Bách lắc đầu:
“Người trẻ tuổi bây giờ thật không đúng giờ, mọi người cũng đừng căng thẳng, lát nữa nên nói gì thì nói đó Lê Thị dù gì cũng là sản nghiệp của nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545940/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.