Cô muốn tính rõ từng món từng món nợ với bọn họ, nhưng nếu bọn họ trả hết một lần, thì cô cũng không ngại.
Đồng tử Lê Ninh Bách nheo lại, thấp thoáng có dự cảm không ổn.
Trực giác lăn lộn trong thương trường mấy năm nay nói với ông ta, trước khi chưa hoàn toàn làm rõ con át chủ bài của đối thủ, thì không nên hành động hấp tấp.
Lần này Hà Nam trở về từ cõi chết, khiến ông ta cảm thấy cô đã khác trước đây, dường như trở thành con người khác, toàn thân đều toát ra vẻ âm hiểm, giống như anh cả nhẫn tâm độc ác của ông ta.
Ông ta đờ người cười nói: “Tiểu Nam à, chúng ta có thể chuyển đi, nhưng tốt xấu gì cũng cho nhà chú thời gian chứ, cháu xem nhà chú… nhiều đồ thế này”.
Hà Nam thấy chú hai lại giở bộ mặt khi đối diện với bố cô, trong lòng lạnh lùng cười.
Ông ta tính chuẩn hai bố con bọn họ mềm lòng, không nỡ đuổi cùng giết tận người nhà của mình.
“Được, cháu cho nhà chú thời gian”.
Hà Nam không đuổi bọn họ nữa, dù sao cô cũng về rồi, nếu họ có thể yên lòng sống tiếp mới coi là bản lĩnh của họ.
Quay người đi về phòng của mình, một bình hoa đột ngột đổ xuống đất, chặn lối đi của cô, Hà Nam cúi lưng nhặt lên, ánh mắt thản nhiên lướt trên bình hoa Lê Ninh Bách nhân cơ hội đi đến tỏ ra ân cần.
“Cháu gái, đây là bình hoa đẹp, chú đã tốn số tiền lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545934/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.