Mặt Lê Ninh Bách cứ hầm hầm, cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, đến tận lúc này ông ta vẫn còn đau lòng cho bình hoa bị Hà Nam ném vỡ, cái bình giá mấy triệu, Nam Mẫn nói giả thì nó là đồ giả thật chắc?
“Bố, chúng ta vất vả lắm mới có được thân phận và địa vị ngày hôm nay, chẳng lẽ bây giờ chúng ta phải quay lại con đường đó một lần nữa ư?”
Nam Nhã ngồi xổm xuống trước mặt Lê Ninh Bách:
“Bố có nhớ ngày xưa chúng ta phải khúm núm trước mặt vợ chồng bác cả như thế nào không? Con còn phải mặt dày đi lấy lòng Hà Nam, con không muốn sống những ngày tháng đó nữa đâu!”
Lê Ninh Bách híp đôi mắt âm u lại, thịt béo trên mặt run run, ông ta hừ một tiếng: “Con tưởng bố muốn sống như thế lắm à? Nhưng lần này Hà Nam trở về quá đột ngột và kỳ lạ, chỉ sợ là khí thế hung hãn không cản nổi
"Vợ chồng bác cả đã chết rồi, chị ta không còn gì để dựa vào nữa thì có thể làm được gì đâu bố?”
Lê Nhã tiếp tục tiêm nhiễm cho bố mình: “Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió nổi mưa phùn nó lại mọc lên.
Bố coi cái thái độ của chị ta với nhà mình kìa, chắc chắn chị ta đã biết gì đó nên mới trở về đây báo thù, nếu chúng ta không giết chết chị ta, e rằng người chết sẽ là chúng ta! Bây giờ chúng ta phải tranh thủ lúc chị ta chỉ là chim non chưa đủ lông đủ cánh, ra tay trước! Bố, đến lúc này rồi, bố nhất quyết không được mềm lòng!”
Ánh đèn không sáng là mấy hắt lên gương mặt cô ta, lộ rõ vẻ âm u độc ác.
Lê Ninh Bách sờ chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái của mình, đôi mắt đục ngầu kia dần hiện lên sát ý: “Yên tâm đi, trứng chọi với đá, nếu nó đã muốn tìm đến cái chết thì đừng trách người chú này không quan tâm đến máu mủ ruột rà”.
Hà Nam lẳng lặng nằm trên giường, trong phòng có gắn thiết bị nghe lén, đoạn đối thoại của đôi bố con kia đã lọt hết vào tai cô, hết sức rõ ràng.
Môi cô khẽ nhếch lên nụ cười lạnh, thỉnh thoảng cô cũng thấy khó hiểu: Tại sao cặp bố con này bình thường đến thế, lại tự tin đến vậy?
Hôm sau, Lê Nhã ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.
Lăn lộn trên giường một phen, cô ta nhấc điện thoại nội bộ lên, lười biếng nói: “Tiểu Quân, lên phòng pha cho tôi bồn nước nóng, rồi xuống vườn hái chút hoa, cô chủ tôi đây muốn ngâm trong bồn nước hoa”.
Đầu dây bên kia điện thoại là một giọng nữ vừa quen vừa lạ: “Thưa cô họ, xin lỗi khi phải báo với cô là Tiểu Quân đã bị sa thải.
Về việc tắm với hoa thơm, thì cô cả có dặn là không ai được tự ý phá hoại hoa hồng trong vườn, thế nên yêu cầu vô lý của cô e là không được”.
Lê Nhã nhảy dựng lên, nhíu mày hỏi: “Bà là ai?”
“Tôi là quản gia Triệu, người từng bị cô đuổi đi và bây giờ đã trở lại khu vườn Hoa Hồng, rất hân hạnh được phục vụ cô”.
Lê Nhã cảm thấy mình không được khỏe lắm, cô ta ngắt điện thoại, khoác áo ngủ rồi đi ra ngoài.
Đi xuống lầu, cô ta mới phát hiện ra bên dưới có khá nhiều người hầu đang dọn dẹp, nhưng không phải là người của cô ta, đó đều là người hầu của nhà họ Nam ngày xưa!
Thế thì người của cô ta đâu, người hầu của cô ta đâu hết rồi?
Điều khiến cô ta điên tiết nhất là, cô ta phát hiện hoa mẫu đơn mình trồng trong vườn đã bị ai đó nhổ sạch sẽ, thay bằng hoa hồng xinh đẹp chói mắt, hết khóm này đến khóm khác chói mù hết mắt luôn.
Lê Nhã siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi thốt lên hai chữ: “ Hà Nam!”
Đến trưa, Hà Nam đã kiểm tra hết tất cả các phòng ban của trụ sở chính tập đoàn một lượt.
Tập đoàn Lê Thị bắt đầu kinh doanh từ ngành trang sức đá quý, chuyên sản xuất hàng xa xỉ, bố Hà Mẫn, Lê Ninh Tùng là người sáng lập, sau đó mở rộng việc kinh doanh sang các lĩnh vực khác như khách sạn, trường đua ngựa, đồ cổ, thực phẩm, điện ảnh và truyền hình cũng như bất động sản vân vân.
Quy mô rất lớn, có thể nói là độc chiếm thị trường cả thành phố Nam, vàng bạc đá quý Lê Thị vẫn là công ty phân phối kim cương lớn nhất thế giới được DT chỉ định phân phối đặc biệt, còn là bên cung cấp kim cương riêng của công ty khai thác khoáng sản RG, một bước lên mây.
Ngoài tập đoàn Lê Thị ở thành phố Nam, chỉ có tập đoàn Trần Thị ở thành phố Bắc có được vinh hạnh đặc biệt này, hai tập đoàn cách nhau một con sông, đến nay vẫn là nước sông không phạm nước giếng.
Nhóm nhân viên nơm nớp lo sợ ngồi ở bàn làm việc của mình công tác, thỉnh thoảng lại liếc qua, bất giác dừng tầm mắt của mình ở chỗ tổng giám đốc mới: “Ồ, tổng giám đốc Lê của chúng ta có dáng người đẹp thật!”
Khác với bộ đồ màu trắng đơn giản hôm qua, hôm nay Hà Nam mặc một bộ tây trang màu xanh đen cùng với quần tây vừa người, tôn lên dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp nhưng vẫn không mất đi khí chất, sự giỏi giang và chói mắt của mình. ngôn tình sủng
Có nhân viên không kiềm chế được, bàn tay nhỏ bé lén lút chụp “tách” một tấm sau lưng Hà Nam, đăng lên mạng xã hội: “Trông cái bóng lưng của boss mới này, ai cũng muốn quỳ xuống phục tùng cô ấy!”
Nhân viên đó là một người khá nổi tiếng trên mạng, người hâm mộ lên đến hơn hai trăm ngàn người, bình thường cũng hay khoe khoang, lần này vừa đăng lên đã nhận được rất nhiều lượt thích, bình luận và chia sẻ.
Bình luận có rất nhiều người khen: “Ù uây, đây là nữ tổng giám đốc hàng thật giá thật trong truyền thuyết đó ư! Dáng người và khí chất này có thể đánh bại nhiều sao nữ lắm nha!”
“Chị gái có thể gặp được người đẹp tổng giám đốc mỗi ngày, hâm mộ quá đi!”
“Cong rồi, bê đê tới nơi rồi!”
“Một lòng hướng về người đẹp tổng giám đốc, mai tôi sẽ đến tập đoàn Lê Thị nộp hồ sơ xin việc!”
Hà Nam vào tới phòng làm việc lập tức cởi giày cao gót, thay dép lê, phó tổng giám đốc Tưởng Phàm đi sau lưng cô đóng cửa lại, thấy thế lại không nhịn được cười nói:
“Đi từ sáng đến trưa, chắc đau chân lắm nhỉ”.
Lâu rồi không mang giày cao gót nên không quen lắm”.
Hà Nam khẽ thở dài:
“Tôi mới đi có ba năm mà tập đoàn đã rối tinh rối mù thế này, các phòng ban lười biếng thành cái dạng gì rồi, nhân viên trông thì nghiêm túc đấy, nhưng có bao nhiêu người thật sự đang làm việc?”
Tưởng Phàm lấy lọ thuốc mỡ trong hộp y tế ra, quỳ một chân xuống thảm bôi thuốc lên chỗ bị xước da của Hà Nam, động tác rất nhẹ nhàng.
“Cái này gọi là thượng bất chính thì hạ tắc loạn, Lê Ninh Bách tiến hành mô hình cho các bộ phận cạnh tranh với nhau, không tính KPI của riêng từng người, nếu đã ăn chung một nồi, làm nhiều hay làm ít cũng chẳng khác nhau là mấy, làm gì có ai muốn làm hơn người ta?”
Hà Nam không nhịn được cười nhạo:
“Chú hai tôi từng làm ở công ty nước ngoài, trực tiếp mang mô hình của họ về áp dụng cho tập đoàn, đó là lý do tại sao năm đó bố tôi không cho ông ấy làm cùng, ngu ngốc muốn chết”.
Không phải là không muốn mang, mà là không thể làm được, quá khó khăn.
Tưởng Phàm thổi thổi vào lòng bàn chân cô, Hà Nam cong ngón chân lại, không nhịn được nhíu mày, lấy chân về:
“Nhột, cứ để nó tự khô đi”.
Chân cô vừa nhỏ vừa mỏng, nhưng ngón chân lại đầy đặn thịt thà, trông hết sức đáng yêu, Tưởng Phàm nở nụ cười hết sức dịu dàng, ngước lên nhìn cô:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]