Có lẽ lòng có linh cảm, điện thoại của Trác Uyển gọi đến đúng lúc, giọng nói ngọt ngào vang lên:
“Anh Dụ, anh đi đâu đấy? Em lại thích một bộ váy cưới, anh qua đây xem có đẹp không? Hội trường hôn lễ cũng đang bài trí rồi, bọn họ thật qua loa, hoa bày ở hội trường lại đều dùng hoa hồng, quá tầm thường, thời đại nào rồi ai còn thích hoa hồng chứ, em bảo họ đổi hết thành ngọc lan cho em rồi, anh nói có được không?”
Trần Lâm Dụ ngập ngừng, hồi lâu mới nói: “Em thích là được”.
“Hi hi, biết ngay anh yêu em nhất mà.
Em còn chuẩn bị cho anh một bất ngờ đấy, chưa nói với anh vội, đợi đến ngày hôn lễ rồi cho anh xem… á, suýt nữa lỡ miệng”.
Trác Uyển tinh nghịch thừa nước đục thả câu, lại nũng nịu nói:
“Vậy em đợi anh về nhé, vừa nghĩ đến ngày mai là hôn lễ của chúng ta, em vui không tả nổi.
Chỉ mong ngày mai đến nhanh hơn!”
Trong giọng nói hưng phấn của người phụ nữ,Trần Lâm Dụ chậm rãi thu ánh mắt, nhưng không biết làm sao, rõ ràng sắp có thể lấy được người trong lòng, tại sao trái tim này lại nặng trĩu, tinh thần không ổn định chứ.
Trong lòng có dự cảm không ổn
Trần Lâm Dụ mím chặt đôi môi mỏng, dặn dò Hà Chiếu:
“Ngày mai hội trường hôn lễ nhất định phải dặn nhân viên bảo vệ giữ trật tự, từ chối cho giới truyền thông vào.
Còn nữa, phía phu nhân, cho người trông coi, không được xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545901/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.