Trần Lâm Dụ mặc bộ tây trang trắng được cắt may vừa người, cao quý như quý công tử bước ra từ bức tranh thời Trung Cổ, ánh mắt nhóm phụ dâu đều biến thành hình trái tim, ngọn lửa ghen tị đang đốt cháy cơ thể họ.
Loại gái điếm như Trác Uyển có đức hạnh gì mà lại có phúc được gả cho một người đàn ông vừa đẹp trai lại còn giàu có thế này!
Trần Lâm Dụ đi về phía Trác Uyển, thân thiết hỏi:
“Chuẩn bị tới đâu rồi? Cơ thể em chịu nổi không?”
Ánh mắt Trác Uyển chợt lóe, làm nũng nói:
“Em không sao, người ta đâu có yếu đuối như anh tưởng đâu”.
Cô ta vội vàng nói lảng sang chuyện khác, quan sát Trần Lâm Dụ từ trên xuống dưới:
“Đúng là người đàn ông của em mặc cái gì cũng đẹp nhất.
Anh Dụ, từ hôm nay em phải đổi cách xưng hô với anh rồi”.
Nhóm chị em phía sau chạy tới trêu ghẹo:
“Muốn gọi là gì? Chồng? Tướng công? Hay là quan nhân?”
“Ai da mấy cái người đáng ghét này, mấy cái cách gọi đó quê mùa chết đi được, tôi không thèm đâu”.
Mặt Trác Uyển đầy thẹn thùng, ngước đôi mắt đắc ý với hàng mi giả dày cộm lên nhìn Trần Lâm Dụ, giọng quyến luyến khẽ nói:
“Em gọi anh là Dụ được không?”
Gương mặt hiền lành của Trần Lâm Dụ bỗng nhiên xuất hiện vết nứt, bên tai lại chợt vang lên giọng nói quen thuộc…
“Dụ. anh đừng nhúc nhích, để em thay quần áo cho anh”.
" Dụ., anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545897/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.