" Sân thượng cao và nguy hiểm như vậy, không phải mẹ cũng leo lên đấy sao?”, cô nhăn mũi, mặt đầy quở trách.
Trần Phượng Kiều ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ không có ý định nhảy xuống thật, chỉ hù dọa thằng nhóc thúi này chút thôi, ai bảo nó không nghe lời mẹ, muốn cưới một chiếc giày rách vào cửa!”
Hà Nam gật đầu bày tỏ: Con hiểu.
" Chúng ta xuống thôi, nơi này gió lớn, ở lâu lại bị lạnh thì không tốt lắm”.
Hà Nam đắp chiếc chăn mỏng lên chân Trần Phượng Kiều, đây là thứ cô tự tay may cho mẹ chồng, bà thích lắm, lúc nào cũng đắp trên chân, tốt hơn nhiều người chồng cũ mặc kệ cô đối xử với anh như thế nào cũng vĩnh viễn không cảm kích.
Trần Lâm Dụ ở một bên nhìn hai người phụ nữ thân như mẹ con, trong lòng nói không ra cảm nhận gì.
Từ khi Hà Nam vào nhà họ Trần, cũng không biết cô đã dùng ma pháp gì mà khiến cho tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều trở thành những người ủng hộ rất trung thành của cô, còn luôn đứng về phía cô lên án anh, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh chỉ cảm thấy cô cố ý lấy lòng người trong nhà, anh cũng không thích loại phụ nữ sành sỏi khôn khéo, vì vậy người trong nhà càng nói cô tốt, thì trong lòng anh giống như sinh ra tâm lý phản biện lại, càng không thích cô.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên anh ý thức được rằng, đừng nói là mẹ, ngay cả ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545890/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.