Nhưng có một điểm anh không nghĩ ra,Hà Nam không giải thích, đó chính là.
Rốt cuộc tại sao cô phải cưới anh?
Thật ra thì không cần Trần Lâm Dụ chứng minh cái gì, những năm nay từ trên xuống dưới nhà họ để thấy ở trong mắt biểu hiện của Hà Nam, chăm sóc chồng, hầu hạ mẹ chồng, hiếu thuận người già, nói cô là dâu tốt trong Nhị Thập Tứ Hiếu cũng không quá đáng.
Ông cụ Trần và bà cụ cũng không vì cô là con gái nhà họ Lê mà ghét bỏ cô.
Ông ấy gọi Hà Nam đến bên cạnh rồi nói:
“Nhỏ Nam à, cháu đừng quá để ý đến thái độ của cậu cháu, năm đó vì nó thua bố cháu nên trong lòng không thoải mái, cũng không phải nhằm vào cháu đâu.
Chuyện hai nhà Trần Lê sớm đã thành quá khứ, cạnh tranh trong buôn bán cũng là chuyện rất bình thường, đừng để trong lòng nhé”.
Bà cụ nắm tay Hà Nam. hiền từ nói: “Nhỏ Nam của chúng ta là người như thế nào chúng ta đều rõ nhất, mấy năm nay cháu mang đến cho chúng ta biết bao nhiêu niềm vui, nếu đã quay về thì đừng đi nữa, ở lại đây đi, chúng ta vẫn là người một nhà hòa thuận vui vẻ.
Dụ à, cháu nói có đúng không?”
Hai ông bà cố gắng hết sức để níu giữ, trong câu chữ đều đang gán ghép Hà Nam với Trần Lâm Dụ, Trần Phạn Âm và Trần Trạch Vũ cũng ở một bên bênh vực, cố gắng nháy mắt với Trần Lâm Dụ.
Trần Phượng Kiều thì dứt khoát hơn, bà đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545883/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.