Chương trước
Chương sau
Anh ta cố nén cười, chia sẻ kinh nghiệm cho người anh em tốt của mình: “Theo đuổi con gái nhà người ta như vậy không được đâu, huống chi còn là vợ cũ.

Cậu từ bỏ người ta, bây giờ lại tới nói một câu “tôi đến rồi” rồi muốn người ta yêu thương nhung nhớ mình hả? Cậu tưởng Hà Nam là loại con gái không có tí khí chất nào, trong đầu chỉ có mỗi tình yêu thôi chắc?”

Trần Lâm Dụ nhíu mày, anh thật sự không có kinh nghiệm theo đuổi ai, cũng cảm thấy Phó Vực nói có lý, không ngại học hỏi thêm:

“Thế thì phải theo đuổi thế nào?”

Thái độ nghiêm túc của anh khiến Phó Vực sửng sốt: “Cậu nghiêm túc hả?”

Phó Vực đưa tay sờ trán Trần Lâm Dụ: “Đâu có sốt đâu, sao tự nhiên lại nói mấy lời mê sảng thế này?”

Mặt Trần Lâm Dụ tối sầm, hất tay anh ta: “Cút!”

Phó Vực khoanh tay quan sát Trần Lâm Dụ, “chậc chậc” lắc đầu: “Người anh em à, không phải tôi muốn nói gì cậu, nhưng cậu chưa nghe câu ngựa tốt không nhai lại cỏ hả?

Chuyện vô nghĩa nhất trên đời này chính là vấn vương người cũ đấy, khi yêu thì cứ thoải mái yêu, lúc chia tay thì cắt cho đứt hẳn, đừng diễn cái kịch bản gương vỡ lại lành đó làm gì, dù nó có lành thì những vết nứt kia cũng không thể hàn gắn được.

Hơn nữa, cậu tự hỏi lòng mình xem bây giờ cậu muốn theo đuổi Hà Nam là vì thật lòng yêu người ta, hay chỉ không quen với sự biến mất của cô ấy?”

Trần Lâm Dụ khẽ nhíu mày, mất nửa ngày mới nói:

“Tôi chỉ cần một đáp án mà thôi”.

“Đáp án gì?”, Phó Vực hỏi.

Trần Lâm Dụ không trả lời anh ta, mà sải đôi chân dài đi về phía Hà Nam.

Phó Vực nhìn theo, không nhịn được lắc đầu, cảm thấy người anh em này cũng chưa đau khổ trên tình trường nhiều, đến lúc nên trải nghiệm rồi.



Hà Nam ra sau sân khấu, con tim không thể bình tĩnh lại được.

Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, hận bản thân mình không có tiền đồ, rõ ràng đã nói sẽ dứt hết mọi tình cảm với anh, nhưng tại sao anh vừa xuất hiện thì lòng cô lại rối bời.

Đừng sợ, đừng sợ.

Hà Nam cố gắng khiến mình bình tĩnh hơn, nhớ lại vách tường mà cô đã lao đầu vào trong suốt ba năm bên Trần Lâm Dụ, những giọt nước mắt từng rơi, những đau khổ từng chịu, cô lại cười tự giễu:

Anh đến, nhưng không phải vì thích cô nên mới đến.

Vậy nên anh có đến đây hay không, cũng đâu có gì quan trọng?

Hậu trường đang bận tối mặt tối mũi, nhân viên công tác đang cố gắng bê bàn trưng bày ra ngoài, khi đi ngang qua Hà Nam thì một nhân viên đột nhiên hụt tay, bàn trưng bàn không vững, đổ về phía Hà Nam.

Tim Hà Nam chợt lệch mất một nhịp, không phản ứng kịp, đang định né thì bên tai đã nghe thấy tiếng “cẩn thận”, sau đó cả người cô lọt vào một vòng tay lớn, nằm gọn trong lồng ngực vững chãi của một người.

Chuyện chỉ xảy ra trong vài giây, thế nhưng không phải Hà Nam không thể tránh được.

Mà là do cô chưa kịp tránh đã bị một cánh tay kéo đi rồi, cả người đổ nhào về một phía, mũi đập vào lồng ngực cứng cáp, vừa đau vừa xót, nước mắt thiếu chút nữa trào ra.

Trần Lâm Dụ rất mạnh, trong tình huống cấp bách anh không kịp khống chế sức mạnh của mình, ghì chặt Hà Nam vào lòng khiến nửa mặt cô kề sát vào tim anh, nghe thấy tiếng tim vang vọng bên tai… Bịch! Bịch! Bịch!

Cảm giác này thật xa lạ.

Hà Nam bỗng nhiên trở nên ngơ ngác.

Cô gả cho người đàn ông này ba năm, anh chưa từng chủ động chạm vào cô, tiếp xúc thân mật như ngày hôm nay có lẽ là lần đầu tiên từ khi quen biết anh.

Hà Nam từng tưởng tượng đến một ngày được Trần Lâm Dụ ôm vào lòng, không biết sẽ là cảm giác thế nào, cô nghĩ nó sẽ ngọt ngào lắm, nhưng không ngờ lại là chua xót, cô tưởng ngực anh sẽ mềm mại, nào ngờ lại vô cùng cứng rắn!

Anh đến phòng gym để tập tạ đấy à? Sao cơ ngực lại cứng đến thế!

Hà Nam sờ cái mũi đáng thương của mình, cũng may là hàng thật có thể chịu được va đập, nếu không chắc bây giờ đã phải đi sửa lại mũi rồi.

“Xin lỗi, thật lòng xin lỗi…”, nhân viên công tác thấy mình suýt làm người ta bị thương thì sợ chết khiếp, luôn miệng xin lỗi.

Trần Lâm Dụ nghiêm túc nói: “Sau này làm việc cẩn thận một chút”.

Tuy là nhân viên công tác không biết người đó là ai, nhưng trông thấy cách ăn mặc và khí chất từ người anh đã biết ngay là người đã quen ra lệnh, là nhân vật không thể đắc tội nổi thì liên tục gật đầu đồng ý, rồi đi ra chỗ khác.

Hà Nam cố gắng chịu đựng đau đớn ở mũi, chờ nhân viên công tác đi rồi, hậu trường chỉ còn lại hai người thì bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.

Hai người lẳng lặng đứng đó, vẫn duy trì tư thế cũ, sau đó ngượng ngùng phát hiện…



Cơ thể họ đang dán sát rất vào nhau.

Cơ thể đàn ông cứng cáp, phụ nữ thì mềm mại dán chặt vào nhau, mùi linh sam và hoa hồng hòa vào làm một, cảm giác đó…

Nguy hiểm đến trí mạng!

Một luồng điện như chạy từ bàn chân lên thẳng trên đỉnh đầu, phản ứng của cơ thể hai người đều là cứng đờ, sau đó nhanh chóng tách ra như bị điện giật!

Hà Nam ôm ngực mình theo bản năng, Trần Lâm Dụ cũng rụt đầu ngón tay lại, vành tai hai người đều đỏ ửng.

Hình như bầu không khí lại trở nên gượng gạo hơn một chút.

Hà Nam lặng lẽ nhắm mắt lại, suy nghĩ xem mình có nên tìm lại sân nhà, cho tên vừa mới dê xồm mình một cái tát hay không.

Nhưng ngẫm lại, hình như lúc nãy anh cứu cô nên mới ôm cô… Người ta thấy việc nghĩa hăng hái làm như thế, lẽ ra nên được tuyên dương khen thưởng, chứ không phải là một cái tát đâu nhỉ?

Bấy giờ, nội tâm cô đang cực kỳ phong phú, nhưng Trần Lâm Dụ lại không suy nghĩ được nhiều như vậy, sau khi xấu hổ không còn, anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, há miệng hỏi:

“Tại sao lại bất cẩn như thế, hành lang này là nơi có thể tùy tiện đứng như vậy hả, nhỡ đâu bị đè trúng thì phải làm sao?”

Giọng anh vừa lạnh lùng lại hờ hững, không thể nhận ra sự quan tâm nào, chỉ có trách cứ.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám mắng cô như thế, Hà Nam lại dỗi ngược trở về: “Này anh, nếu không phải anh nhào tới thì lúc nãy tôi đã né được rồi.

Thật lòng cảm ơn anh đã “thấy việc nghĩa hăng hái làm”, nhưng mà không phải cô gái nào cũng yếu ớt chẳng thể làm gì được như bạch nguyệt quang của lòng anh, lúc nào cũng cần đàn ông bảo vệ”.

Trần Lâm Dụ nhíu mày.

Anh vẫn không quen vẻ mặt nghiêm túc cùng với những lời nói sắc bén đó của cô, lanh mồm lanh miệng quá thể.

Trong ấn tượng của anh, cô luôn khúm núm, ngoan ngoãn dễ bảo, dù tính tình anh không tốt, thường khó chịu với cô, nổi cáu với cô, thì cô gái đó vẫn ngoan ngoãn sợ hãi cúi đầu, trông có vẻ rất dễ bắt nạt, như thể không biết giận là gì vậy.

Nhưng người con gái trước mặt anh làm gì có chuyện không biết giận, thậm chí còn nóng tính hơn cả anh, trông có vẻ còn hung dữ hơn anh nhiều.

“Bạch nguyệt quang? Cô nói ai? Trác Uyển?”

Trần Lâm Dụ hỏi liền ba câu, trực tiếp đẩy cảm xúc của Hà Nam xuống vực sâu.

Nhìn xem, dù Trác Uyển lừa anh, dù cô ta khiến anh mất hết thể diện trong hôn lễ, dù cô ta đã từ mảnh giấy trắng thành tờ báo nhàu nát, thì trong lòng Trần Lâm Dụ, Trác Uyển vẫn là người chiếm vị trí lớn nhất.

Hà Nam chẳng muốn nói với Trần Lâm Dụ thêm một câu nào, dù sao cũng không còn gì để nói, cô lạnh lùng nhếch môi, chỉnh lại mái tóc hơi rối rồi rời khỏi hậu trường.



Cô không thể chịu được việc ở cùng một không gian với anh, cô sợ mình sẽ làm gì đó mất mặt, cũng sợ mình sẽ không kiềm chế được.

Yêu và hận của con người là thứ đáng sợ nhất, cô thà để bản thân mình không yêu anh, cũng không muốn trở thành người con gái đáng thương đó.

Trần Lâm Dụ thấy Hà Nam chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, khi đi sắc mặt còn vô cùng khó coi thì không biết bản thân đã nói gì sai, nên lại đuổi theo, nhưng hội trường đã không còn bóng dáng Hà Nam.

Anh nhíu mày thật chặt, câu cần hỏi thì lại chưa kịp hỏi.

Hà Nam đi tới nơi mà ánh đèn không thể chiếu tới, tiện tay lấy một ly rượu vang từ phục vụ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Chất lỏng lạnh lẽo trôi qua cổ họng, giúp con tim nóng rực, nhảy nhót kia trở nên bình tĩnh lại.

Còn một khoảng thời gian ngắn nữa bữa tiệc mới bắt đầu, từ trước đến nay Hà Nam không phải là người giỏi xã giao, cô bèn tìm một chỗ ngồi trong chốc lát, xung quanh là mọi người tụm năm tụm ba bàn tán đủ thứ chuyện, cô cũng không có hứng thú nghe, chỉ lẳng lặng uống rượu rồi chơi điện thoại.

Nhóm người gần cô nhất khá là ầm ĩ, mấy cô gái đó tụ lại với nhau, cứ líu lo mãi không ngừng, bàn về chuyện nhà này nhà kia, ai kết hôn với ai, ai ly hôn với ai, ai lau súng cướp cò với ai, chuyện này chuyện kia.

Cô sắm vai quần chúng ăn dưa, lặng lẽ ngồi trong góc ăn dưa, nhưng lại không ngờ trái dưa đó lại rơi xuống đầu mình.

“Nè, mấy người biết gì không? Cô cả tập đoàn Lê Thị, Hà Nam đã trở về rồi”.

“Đó là tin đầu đề trên báo thành phố Nam, ai lại chả biết, nhưng mà cô cả đó vừa về đã phải vào tập đoàn nhà mình giải quyết hậu quả rồi, đến nay vẫn không thấy lộ mặt”.

“Người chết ba năm qua lại đột ngột trở về, mấy cô nói xem chuyện đó có đáng sợ không.

Tôi đang tò mò nhé, các cô nói xem ba năm qua rốt cuộc Hà Nam đã đi đâu, đừng nói là mang thai trước khi cưới, tìm chỗ nào đó lén sinh con ra nha?”

“Cô nói nghe cũng có lý lắm.

Trước đó cậu ấm nhà họ Tần theo đuổi Hà Nam dữ dằn lắm mà Hà Nam vẫn không chịu ưng, ba năm trước tôi nhớ Lê Nhã còn nói bác trai bác gái nhà mình định đến thành phố Bắc để cầu hôn cho Hà Nam, nhà gái đích thân đến nhà cầu hôn, hạ thấp giá trị bản thân như thế vì lí do gì được chứ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.