Phó Vực thấy Hà Nam dừng bước, tưởng là có hi vọng bèn vui sướng, hài lòng đi tới, kết quả là bắt gặp một gương mặt lạnh lùng.
“Thần kinh anh không có vấn đề gì chứ?”
Phó Vực như bị đập một gậy vào gáy: “Hả?”
Hà Nam nhìn anh ta như một đứa trẻ thiểu năng: “Đều là người trưởng thành cả rồi, tại sao anh lại trẻ con và ngây ngô như thế, anh tưởng mình còn là học sinh cấp ba đấy à? Còn nữa, tại sao tôi phải đồng ý hẹn hò với một kẻ lăng nhăng như anh để chọc tức Trần Lâm Dụ, anh ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm hả? Anh muốn chơi thì có đầy phụ nữ ngoài kia chơi với anh, tôi không rảnh, tôi cũng không muốn chơi với anh, nghe hiểu không?”
Cô tức giận mắng liên tù tì một đoạn dài, mắng Phó Vực mặt phụ huynh mà tâm hồn học sinh, sau này gặp lại giáo viên chủ nhiệm chắc sẽ bị mắng máu chó đầy đầu.
Phó Vực phất phơ trong gió nửa ngày, chờ Hà Nam mắng xong mới run rẩy cúi đầu: “Biết rồi cô giáo Mẫn”.
Vẻ mặt cung kính ngoan ngoãn đó khiến vệ sĩ và trợ lý đằng sau sững người, suýt chút nữa cười thành tiếng.
Hà Nam từ bi hỉ xả buông tha cho Phó Vực.
Phó Vực lại lén lút gửi tin nhắn để mách với Trần Lâm Dụ: “Tôi bị vợ cũ của cậu bắt nạt!”
Trần Lâm Dụ:
“?”
Phó Vực: “Tôi muốn cô ấy hẹn hò với tôi để chọc tức cậu, sau đó cô ấy nói tôi ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545845/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.