"Được rồi, được rồi”,Hà Nam nói:“Lâu rồi không gặp, lần nào gặp cũng khách sáo như vậy.
Nhà hàng này giao cho chú đấy, chú kinh doanh cho tốt là tôi yên tâm rồi”.
Đinh Danh Dương cung kính đáp lời: “Rõ”.
“…”
Phó Vực nhìn đầu bếp quốc yến nghe lời Hà Nam như học sinh tiểu học, lại nhìn Hà Nam ngồi đối diện, rõ ràng là gương mặt non nớt nhưng hành động và lời nói cứ như ông cụ non thì cứ cảm thấy sai sai.
Anh ta lấy điện thoại ra, gõ chữ lạch cạch, hỏi Trần Lâm Dụ:“Cậu ăn món Hà Nam làm bao giờ chưa?”
Ba phút sau,Trần Lâm Dụ mới trả lời: “Cô ấy có làm.
Nhưng mà tôi chưa ăn, sao vậy?”
Phó Vực: “Sư thúc của đầu bếp nấu quốc yến đấy! Truyền nhân của nhà họ Đinh nấu mà cậu cũng không thèm ăn! Cậu còn muốn ăn cái gì?”
"Trần Lâm Dụ: “?”
“Cậu uống lộn thuốc hả?”
Khóe miệng Phó Vực giật giật, trong lòng lặng lẽ thăm hỏi cái tên anh em có vợ tốt không biết trân trọng… Cậu, mới là cái đồ uống lộn thuốc!
Bây giờ anh ta đang nghĩ, nếu như ngày nào đó Trần Lâm Dụ biết cô vợ cũ bị mình vứt xó nhà, ghét bỏ suốt ba năm chẳng những là hacker lão làng, mà còn là đầu bếp thần sầu, thì liệu có giật mình há hốc miệng như anh ta không?
Sau đó hận không thể móc mắt mình ra, tự trách bản thân bị mù, nhìn nhầm trân châu là mắt cá.
Chậc chậc chậc, anh ta bỗng chờ mong cái ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545841/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.