Lê Nhã nói: “Tôi nghĩ, liệu có thể đón Lê Lâm đến khu vườn hoa hồng ở mấy ngày không? Em ấy sắp tốt nghiệp đại học rồi, ba chị em chúng ta đã lâu không ở cùng nhau, tôi rất nhớ em ấy”.
Hà Nam nghiêng đầu nhìn cô ta một cái: “Chẳng phải quan hệ giữa cô và Lê Lâm trước nay chẳng ra làm sao ư, từ nhỏ đã tranh giành ghen ghét”.
“Đâu có, chị em chúng ta chẳng phải luôn ồn ào ầm ĩ lớn lên cùng nhau à.
Hơn nữa đó là chuyện hồi nhỏ, bây giờ chúng ta đều lớn cả rồi, chị em nên hòa thuận một lòng dìu dắt nhau mới phải, chị nói phải không?”
Hà Nam nhìn nụ cười đầy tính toán của Lê Nhã, trong lòng thầm kêu một tiếng: Cô ta còn có thể có ý đồ xấu xa gì chứ, chẳng qua chỉ muốn gọi một trợ thủ, cùng đối phó chị cả ác độc như cô mà thôi.
“Được, vậy thì đón Lê Lâm đến, chúng ta vui vẻ ở cùng nhau”.
Dù sao cũng đều là quản giáo em gái, dạy luôn một thể vừa hay, tiết kiệm thời gian sức lực.
Những ngày tháng náo nhiệt còn ở phía sau cơ.
Lê Lâm ở ngay trường đại học thành phố Nam, đến rất nhanh.
Cô ta đeo balo, xách hành lý, mặc đồ sinh viên xuất hiện ở khu vườn hoa hồng, tràn đầy hơi thở thanh xuân.
Ngắm hoa hồng nở rộ trong vườn, Lê Lâm có cảm giác như cách biệt thế gian.
Lần trước cô ta đến khu vườn hoa hồng, có lẽ là vào tang lễ của bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545831/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.