Quyền Dạ Khiên nhìn thấy hết những biểu cảm trên mặt Hà Nam, trêu ghẹo hỏi: “Sao thế, không nỡ à?”
Hà Nam nhếch môi: “Anh thích là được rồi”.
Hai người cầm rượu đến phòng khách cô sắp xếp cho Quyền Dạ Khiên, quản gia Triệu nhìn hai anh em mang theo chai rượu ra, bèn dặn người hầu chuẩn bị mấy món ăn vặt và canh tỉnh rượu, vừa nói với hai người: “Uống ít thôi nha”.
Hà Nam cầm hai ly rượu đi tới, khoanh chân ngồi xếp bằng trên thảm với Quyền Dạ Khiên, rót rượu: “Anh hai, mời anh một ly”.
“Anh hai cũng mời em”.
Quyền Dạ Khiên cười chạm ly với cô, trong mắt là vẻ áy náy: “Mấy năm nay anh hai không có ở bên cạnh bảo vệ em, để bé sáu nhà chúng ta chịu nhiều uất ức rồi”.
Anh ta ngửa đầu cạn một ly.
Hà Nam không uống ngay, mà nghiêm túc nhìn anh ta: “Anh hai, quyết định của em cứ để mình em chịu trách nhiệm, dù trải qua chuyện gì thì cũng là cuộc đời của em, em không oán không hối, anh cũng không cần phải tự trách bản thân mình”.
“Thế nhưng ánh mắt của em đã không còn rực rỡ như trước nữa rồi”.
Quyền Dạ Khiên đau lòng nhìn Hà Nam: “Hà Nam cả ngày vui vẻ cười ha ha kia đâu rồi?”
Ánh mắt anh ta chợt hiện lên vẻ sắc bén: “Món nợ này, anh không đòi Trần Lâm Dụ thì đòi ai”.
Hà Nam lắc đầu cười khổ, uống cạn ly rượu, cay đến nỗi lè lưỡi.
“Em và Trần Lâm Dụ đã rối thành một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545789/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.