So với Lê Nhã vô cùng nhếch nhác lại hung dữ ác nghiệt, Tần Giang Nguyên nhìn thế nào cũng thấy người phụ nữ trong ngực vừa mắt, nhất thời nổi hứng ngang ngược, anh ta khom lưng ôm lấy người phụ nữ, khiến cô ả kêu lên một tiếng yêu kiều.
“Tắm chung nào, tối qua còn chưa ăn no em, chúng ta tiếp tục”.
Anh ta ôm người phụ nữ kiểu công chúa đi vào phòng tắm, cô ả càng to gan hơn, vừa nói “đừng đừng”, vừa nhìn Lê Nhã cười đắc ý.
Lê Nhã giận run người, tất cả những uất ức mà cô ta trải qua từ đêm qua đến sáng nay đều không bằng lúc này.
Trái tim cô ta đau nhói, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống tí tách.
Trong phòng tắm dần truyền ra tiếng cười đùa của hai người, hết đợt này đến đợt khác, lọt vào tai Lê Nhã giống như hàng ngàn hàng vạn con kiến chui vào trong tai, gặm nhấm trái tim cô ta, khiến cô ta đau đớn khôn nguôi.
Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Cô ta thực sự thích anh ta.
Từ khi còn rất nhỏ cô ta đã biết mình thích anh trai nhà họ Tần, nhưng lúc đó Tần Giang Nguyên là người thừa kế của nhà họ Tần, cô ta chỉ là con gái của một giám đốc nhỏ của một xí nghiệp quốc doanh.
Năm cô ta mười bốn tuổi, cô ta mới biết yêu, trong một buổi vũ hội, cô ta mặc chiếc váy nhỏ tinh xảo mà Hà Nam đưa cho cô ta, lấy hết can đảm đến trước mặt Tần Giang Nguyên, mời anh ta khiêu vũ, năm đó anh ta mười tám tuổi, vừa mới thành niên, mặc một bộ vest sang trọng, lắc ly rượu vang trên tay, chững chạc lịch lãm không tả xiết.
Anh ta từ trên cao nhìn cô ta: “Váy trên người cô là của Hà Nam nhỉ.
Cô là Lọ Lem, vậy đừng mặc quần áo của Công chúa, cô không xứng”.
Lúc đó cô ta chỉ cảm thấy mặt nóng bừng bừng, sự tự ti khiến cô ta không thể ngẩng đầu, giống như bị lột sạch ở chốn đông người.
Nhưng cô ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, giả vờ dí dỏm, hỏi anh ta: “Hoàng tử không phải không thích Công chúa, mà thích cô bé Lọ Lem sao?”
Anh ta giống như vừa nghe được một câu chuyện cười vô cùng hài hước, cười không thôi, vỗ nhẹ lên đầu cô ta: “Cô đúng là trẻ con, chỉ có trẻ con mới tin vào chuyện cổ tích.
Trong thế giới người lớn của chúng tôi, gả cho Hoàng tử chỉ có thể là Công chúa”.
Anh ta nói những điều này với cô ta xong liền chạy đi tìm Hà Nam chơi.
Khi đó cô ta nhìn Tần Giang Nguyên xoay quanh Hà Nam, kể chuyện cười cho cô, ý nghĩ duy nhất của cô ta là: “Vậy mình thay thế vị trí của Hà Nam trở thành Công chúa không phải là được rồi sao?”
Cô ta biết tất cả những việc bố và chú ba đã làm, nhưng cô ta không ngăn cản, ngược lại còn giúp họ một tay, chính là muốn loại bỏ Hà Nam thay thế cô, trở thành “Cô chủ nhà họ Lê” thật sự, mà Tần Giang Nguyên cũng giống như mong muốn của cô ta, đã trở thành chồng chưa cưới của cô ta.
Nhưng giấc mơ đẹp của cô ta đều tiêu tan cùng với sự trở lại của Hà Nam.
Công chúa vẫn là Hà Nam, cô ta giống như trong truyện cổ tích, khi đồng hồ điểm nửa đêm, sẽ bị đánh trở lại hình dáng ban đầu, vẫn là Lọ Lem như trước.
Còn Hoàng tử cô ta yêu, làm thế nào mới có thể trở về bên cạnh cô ta đây, có phải cô ta vẫn phải trở thành Công chúa mới có thể?
Trong mắt Lê Nhã tỏa ra tia sáng u ám sắc bén, cô ta chậm rãi giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt, còn giúp bọn họ trải chăn, nhặt đồ lót, tất và bao bì vương vãi trên mặt đất, trong lòng thầm nói một câu.
Dù anh ta có ngủ với ai, bà Tần vẫn sẽ là cô ta, chỉ có thể là cô ta.
... "-"
Quyền Dạ Khiên khó khăn lắm mới trở về thành phố Nam, Hà Nam vốn định đi cùng anh ta, nhưng Quyền Dạ Khiên nói không cần.
“Anh trở về còn có chút việc phải làm, em bận việc của em đi, không cần phải đi theo anh làm gì”.
Hà Nam cũng không tiện hỏi thăm nhiều về chuyện nhà họ Quyền, chỉ lo lắng dặn dò anh ta: “Vậy anh cẩn thận chút, chú ý an toàn.
Phải rồi, mấy ngày nữa anh ba sẽ về, đến lúc đó anh dành ra chút thời gian, chúng ta tụ tập một bữa”.
Quyền Dạ Khiên làm động tác tay “OK”, rồi lái chiếc xe thể thao của mình phóng đi như bay.
Lúc rời đi, anh ta còn nhổ khá nhiều hoa hồng, Hà Nam tức đến suýt đánh nhau với anh ta, mãi đến khi anh ta nói mang về nhà tặng cho trưởng bối, Hà Nam mới miễn cưỡng để anh ta nhổ.
Nhìn bóng lưng anh rời đi,Hà Nam bất lực lắc đầu: “Lớn đầu rồi vẫn như ngựa hoang tuột dây cương, bao giờ mới có thể lấy được vợ chứ”.
Lê Lâm ở bên cạnh cười khúc khích: “Chị đừng lo lắng, chỉ cần anh Quyền muốn tìm, chắc chắn có hàng tá phụ nữ muốn gả anh ấy, không lo không lấy được vợ”.
“Mong là vậy”,Hà Nam thở dài, quay sang nói với em gái: “Em phải cẩn thận chút, tìm đàn ông phải nhìn thật kỹ, đừng tìm người như vậy”.
Lê Lâm liên tục xua tay: “Chị yên tâm, em không thích người như vậy”.
Vậy em thích người như nào?”
Hà Nam nhìn thấy đôi mắt hạnh nhân lấp lánh của Lê Lâm như có như không liếc về phía Cố Hoành, nhìn theo ánh mắt của cô ấy, cô lập tức hiểu ra: “Ồ, hóa ra em thích kiểu người như Cố Hoành”.
“Chị!”, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Lâm lập tức đỏ bừng.
Cố Hoành tới đón bọn họ, chỉ nghe được nửa câu, không hiểu hỏi: “Cái gì như tôi cơ?”
“Không có gì không có gì, chị đang nói đùa thôi”.
Lê Lâm luống cuống, đẩy Cố Hoành ra rồi đi về phía chiếc xe: “Sư huynh mau đi thôi, đợi lát nữa sẽ muộn làm mất!”
Hà Nam buồn cười nhìn em gái vội vội vàng vàng, trong lòng thở dài: Con gái lớn phải gả đi không thể giữ mãi trong nhà được.
Trên đường đến công ty, Cố Hoành báo cáo tình hình bên Lí Bân cho Hà Mẫn.
Đêm qua cục cảnh sát, còn không đợi thẩm vấn bọn chúng đã khai nhận, gặp chú cảnh sát còn vui hơn gặp bố mẹ ruột, bọn chúng thà ở trong tù nửa phần đời còn lại còn hơn gặp lại Hà Nam.
Người phụ nữ đó thật đáng sợ!
Cảnh sát ù hết cả đầu, vốn tưởng đám côn đồ đó mới là người bị hại, dẫu sao nhìn thế nào cũng thấy người bị thương là bọn chúng, nghe rất lâu mới biết bọn chúng là trộm gà không được lại mất nắm thóc, định đánh người ta kết quả lại bị người ta đánh.
Bọn họ còn cho rằng là nhóm người ông K ra tay, vừa định cảnh cáo bọn họ không được lạm dụng hình phạt riêng, kết quả đám côn đồ đó đều nói bọn chúng bị một người phụ nữ đánh.
Chỉ là một cô gái, không có người khác.
Tuy nói ra điều này rất mất mặt, nhưng đó là sự thật, bọn chúng đã trà trộn trong giang hồ nửa đời người, cũng không ngờ có một ngày sẽ bị bại trong tay một người phụ nữ.
Với đầy đủ nhân chứng vật chứng, đêm đó Lí Bân và Mễ Lộ bị bắt tạm giam với tội danh “cố ý gây rối, chủ mưu giết người”.
“Tên Lí Bân đó đúng là không phải đàn ông, đem hết tội danh đổ lên đầu một mình Mễ Lộ, nói là cô ta tự ý chủ trương, dùng danh nghĩa của hắn ta để thuê côn đồ, hắn ta không biết, không liên quan gì đến hắn ta”.
Cùng là đàn ông, Cố Hoành khịt mũi khinh bỉ hành động này.
“Sao lại như vậy?”
Vẻ mặt Lê Lâm đầy oán hận: “Mễ Lộ đó thì sao, cô ta nói thế nào?”
“Cô ta còn có thể nói gì nữa?”
Cố Hoành lắc đầu: “Châu chấu đá xe, đoán chừng lúc xảy ra chuyện tối qua Lí Bân đã móc nối xong với Mễ Lộ rồi, cho cô ta lợi ích nhất định, để cô ta gánh tội này.
Cho dù Mễ Lộ không đồng ý, một hot girl nổi tiếng trên mạng cỏn con như cô ta, tính mạng đều nằm trong tay nhà họ Lí, sống hay chết là do người ta quyết định, cho dù cô ta kiên quyết phủ nhận, cắn lại Lí Bân, đợi cô ta ra ngoài, Lí Long Thăng cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta, kết cục có thể càng tồi tệ hơn.
Lê Lâm nghe vậy trong lòng rét lạnh, mặc dù cô mới ra đời không lâu, nhưng từ nhỏ đến lớn cô đã từng nghe qua thấy qua những chuyện bẩn thỉu như vậy, biết điều đó rất có thể sẽ xảy ra.
“Chị…”,Lê Lâm quay sang nhìn Hà Nam, vẻ mặt lo lắng: “Nếu Lí Bân kia không bị sao được thả ra, chắc chắn sẽ ôm hận trong lòng trả thù chị thì làm thế nào?”
Hà Nam nghe cuộc nói chuyện giữa Cố Hoành và Lê Lâm, vẫn không nói gì.
Lúc Lê Lâm hỏi cô, cô mới bình tĩnh nói: “Đừng lo lắng, hắn ta không ra được dễ dàng như vậy đâu.
Cho dù hắn ta được tuyên bố trắng án thả ra, cũng chẳng làm gì được chị, em đánh giá hắn ta cao quá rồi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]