Trong lòng Trần Lâm Dụ thầm phản bác, nếu là xem mắt tôi mới không cần cố tình ăn mặc như vậy.
Một giây tiếp theo Phó Vực lại tự hỏi: “Không đúng, nếu như là xem mắt, cậu sẽ không cư xử nghiêm túc như vậy, tôi thực sự không dám tin tưởng mà, tôi không nghe nhầm đó chứ, Hà Nam thực sự muốn mời cậu dùng cơm sao?”
“Sao nào?”, Trần Lâm Dụ nhướng mày liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu có ý kiến?”
“Không có ý kiến nhưng ngược lại có một đề xuất”.
Phó Vực bước tới giúp anh ta chọn ra một chiếc cà vạt: “Cậu cả ngày đeo kiểu màu sắc xám xịt này giống như cán bộ già vậy, đổi cái này đi, trông có sức sống hơn”.
Trần Lâm Dụ nhìn cà vạt màu đỏ kia mà nghi hoặc hỏi: “Cậu chắc chứ?”
“Nghe tôi không sai đâu”.
Phó Vực dứt khoát thắt lên cho anh ta, nói oang oang: “Loại chuyện này tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, tối nay các cậu định dùng bữa ở đâu? Là do Hà Nam đích thân làm sao? Tôi có thể đi theo ăn chực một bữa không?”
Trần Lâm Dụ không suy nghĩ mà từ chối: “Không thể”.
“…”, Phó Vực tức tới nghiến răng ken két, đúng là qua cầu rút ván.
Vốn dĩ anh ta rất muốn theo đuổi Hà Nam tới tay nhưng từ khi biết được người phụ nữ đó vậy mà đã yêu thầm Trần Lâm Dụ suốt mười năm… anh ta liền có chút e dè mà nửa đường bỏ cuộc.
Đời người có bao nhiêu cái chục năm đây, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545780/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.