" Tôi nói chúng tôi mới tới thành phố Nam chưa được bao lâu, cũng không quen biết ai, càng không thể đắc tội qua người nào”.
Hà Chiếu im lặng nhìn hướng Hà Nam, nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Duy nhất chỉ làm mích lòng một người sợ rằng cũng chỉ có tổng giám đốc Lê đây”.
Hà Nam nghe vậy liền quăng cho anh ta một cái liếc xéo: “Ý của anh là, là tôi tìm người tới đánh anh ấy à?”
Hà Chiếu vội vã xua tay: “Không, tôi không có ý này”.
Vừa dứt lời, Phó Vực đã giơ tay gõ vào đầu anh ta:
“Anh đang nói bậy bạ gì đó, Hà Nam từ trước đến nay luôn ngay thẳng chính trực, cho dù có bực dọc với Trần Lâm Dụ cũng sẽ không đánh cậu ấy, cô ấy làm sao có thể sử dụng chiêu trò bẩn thỉu sau lưng cậu ấy cơ chứ”.
Loại chuyện này thoạt nhìn là do người thuộc xã hội đen làm.
Hà Chiếu nịnh nọt gật đầu liên tục: “Đúng vậy đúng vậy”.
Nhưng anh ta thực sự nghĩ không ra rốt cuộc là kẻ nào đã làm ra loại chuyện này, suy cho cùng thân phận của Trần Lâm Dụ vẫn đặt sáng rõ nơi đó, hắn không sợ sẽ bị tập đoàn Trần Thị trả thù sao?
Cũng may Hà Nam không tính toán với anh ta, mắt thấy cô muốn đứng dậy, Hà Chiếu tưởng rằng cô muốn rời đi liền vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Mợ chủ…”
Chạm phải ánh mắt lạnh băng kia của Hà Nam anh ta mới lúng túng sửa miệng: “Tổng giám đốc Lê, cô cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545770/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.