Cả người anh chợt cứng đờ, sau đó giọng người con gái lạnh lùng và trong trẻo vang lên bên tai:
“Không muốn chết thì thành thật một chút cho tôi”.
Trần Lâm Dụ thật sự không biết cô đã giấu con dao đó vào trong ổ chăn từ khi nào.
Cô đề phòng anh như phòng trộm vậy, có cần phải thế không.
Anh ngoan ngoãn nằm trở về chỗ cũ, giải thích với cô: “Tôi chỉ muốn được gần em hơn một chút thôi”.
Hà Nam lạnh lùng “à” một tiếng: “Ba năm trước anh đã có rất nhiều cơ hội để gần tôi và hoàn toàn hợp pháp, khi đó anh không thèm cơ mà, bây giờ anh lại nói như thế, anh có biết là đã quá muộn rồi không?”
Giết người đâm vào tim, Trần Lâm Dụ cảm thấy mỗi một câu Hà Nam nói đều như mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm, đâm thủng tim anh.
Hệt như con dao kia vậy.
Nhưng cô còn ác hơn…
“Trần Lâm Dụ, anh đừng tưởng anh dùng chiêu khổ nhục kế đó là có thể được đằng chân lại lên đằng đầu.
Nếu là Hà Nam của ngày xưa, có lẽ anh sẽ thành công đấy.
Nhưng Hà Nam bây giờ là một cô gái lạnh lùng lại vô tình, ít nhất thì với anh là như vậy”.
Cô nói huỵch toẹt ra như thế, không cho Trần Lâm Dụ cơ hội để chuẩn bị tinh thần.
Anh ngạc nhiên: “Tại sao em…”
Hà Nam khẽ xì một tiếng: “Sao tôi biết ư?
Trần Lâm Dụ, hãy nhớ kỹ một câu, tôi còn hiểu anh hơn chính bản thân anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545764/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.