Những lời bàn tàn đó lọt vào tai Hà Nam, mặt cô vẫn bình tĩnh không chút thay đổi, hệt như chẳng nghe thấy gì, nhưng Trần Lâm Dụ lại không nhịn được, sắc mặt tối xuống, mắng Trác Uyển một câu:
“Cô phát điên cái gì thế?”
Nhưng hành động bảo vệ Hà Nam của anh dường như đã chứng thực cái câu “chỉ nghe người mới cười, không nghe người cũ khóc”, nhất là với cái vẻ nước mắt rưng rưng của Trác Uyển, nhìn kiểu nào cũng thấy cô ta giống kẻ bị vứt bỏ đáng thương.
Quần chúng ăn dưa có xu hướng thương hại phe yếu nhiều hơn, vì thế họ đều nhìn Hà Nam với vẻ công kích, dù là ngấm ngầm hay lộ liễu, như hận không thể dùng nước miếng bắn cô thành cái rổ.
Hà Nam đẩy Trần Lâm Dụ đang chắn trước mặt mình, đối mặt với Trác Uyển. thản nhiên nói:
“’Đây là bệnh nhân tâm thần từ đâu chạy ra thế này? Cố Hoành, liên lạc với bệnh viện, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát, đừng để người khác bị thương”.
Bệnh nhân tâm thần hả?
Quần chúng ăn dưa lại chuyển tầm mắt sang Trác Uyển, ai cũng lùi lại, như sợ bị cô ta cắn trúng.
Cố Hoành luôn làm theo mệnh lệnh của Hà Nam, bèn liên lạc với một bệnh viện tâm thần, gọi họ tới đây đón người, như thể đang xác minh việc Trác Uyển là bệnh nhân tâm thần khiến mọi người bỏ chạy tán loạn.
Cái gì mà con giáp thứ mười ba, mười bốn, bọn họ thương cho sức khỏe của bản thân mình hơn là hóng hớt nhiều.
Trác Uyển lớn đến từng này tuổi, đây là lần đầu bị mọi người xem là bệnh nhân tâm thần, cô ta tức điên người, nhưng trước mặt Trần Lâm Dụ cô ta vẫn phải giữ dáng vẻ tao nhã, không thể lao tới đánh Hà Nam được, chỉ có thể nhịn.
Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
“Cô Hà, đùa đủ chưa?”
“Ai đùa với cô?”
Hà Nam nói:
“Một kẻ giật chồng người khác như cô mà cũng dám mặt dày đứng ngoài đường mắng người khác là kẻ thứ ba hả, không điên thì ai lại làm mấy chuyện điên rồ như thế?”
“Cô…”, Trác Uyển không nói lại, tức giận đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh, gương mặt hiền lành đáng yêu nhìn sang Trần Lâm Dụ:
“Anh Dụ, anh để cô ta bắt nạt em như thế ư?”
Trần Lâm Dụ lạnh mặt, hết sức hờ hững: “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Tôi đâu có mù, tôi có mắt nên tự biết nhìn”.
Người của bệnh viện tâm thần tìm đến thật, họ vây quanh Trác Uyển.
Trác Uyển giật mình hét lên: “Mấy người đừng nghe cô ta nói bậy, tôi là người bình thường, không phải là bệnh nhân tâm thần”, nhưng cô ta càng la hét vùng vẫy, càng giống trạng thái điên loạn.
“Giữ cô ta lại, tiêm thuốc an thần vào!”
Thấy nhân viên y tế chuẩn bị lao tới bắt được Trác Uyển, thì cô ta đã nhào vào lòng Trần Lâm Dụ, nước mắt như mưa: “Anh Dụ em nhớ anh quá nên muốn đến đây gặp anh thôi mà.
Anh từng nói sẽ bảo vệ em cả đời cơ mà…”
Hà Nam hờ hững nhìn tất cả, như một người ngoài cuộc.
Cả đời hả?
Một kẻ chưa bao giờ đồng ý chuyện gì đó dễ dàng, lại đồng ý hứa hẹn cả đời với cô ta, trước kia anh đã yêu nhiều đến mức nào, mới có thể nói ra những lời đó.
Trần Lâm Dụ bị Trác Uyển ôm chặt, muốn né ra nhưng không cách nào thoát được.
Anh ngước lên nhìn Hà Nam theo bản năng, nhìn thấy đôi mắt lạnh buốt của cô, ánh mắt lạnh giá đó khiến tim anh chợt đông cứng, như bị ai đó bóp nghẹn.
Chỉ một ánh mắt đó đã đủ để anh biết, tất cả mọi cố gắng của anh những ngày qua, đều là nước đổ sông đổ biển.
Trận đòn anh chịu cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.
Không còn hứng thú xem nữa, Hà Nam chuyển tầm mắt, nói với Cố Hoành:
“Đi thôi”.
“Tiểu Nam!”
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Trần Lâm Dụ vội vàng gọi, nhưng Trác Uyển ôm quá chặt, sống chết không chịu buông tay, nhân viên y tế cũng lao tới, tình hình trở nên rối loạn.
Bóng dáng Hà Nam nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Bước chân cô rất nhanh, Cố Hoành theo sau cô phải chạy mới có thể đuổi kịp, thấy Hà Nam sắp va vào một người, còn chưa kịp kéo lại thì cô đã lao vào người ta rồi.
“Thật lòng xin lỗi”, Hà Nam cúi đầu xin lỗi, đang định né qua bỏ đi, thì eo đã bị người đó ôm lấy.
Cô đang tức giận, chuẩn bị nổi bão thì giọng nói hiền hòa pha chút trêu ghẹo đã vang lên trên đỉnh đầu:
“Sau lưng có sói đói đuổi theo hay sao mà em đi nhanh vậy, lao thẳng vào trong lòng người ta thế?”
Giọng nói quen thuộc đó khiến cơ thể Hà Nam chợt cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt điển trai mà chiếc mũ lưỡi trai cùng với khẩu trang đó không thể che đi được, gương mặt dịu dàng, nho nhã với ánh mắt chất chứa ý cười.
Cổ họng Hà Nam nghẹn ngào, cảm thấy mũi cay cay, cảm giác uất ức khó nói thành lời bỗng chốc dâng lên, sau đó hóa thành một tiếng gọi khẽ.
" Anh ba”.
Cô ôm lấy người đó.
Hạ Thâm khẽ thở dài, đau lòng ôm lấy Hà Nam, bàn tay với những khớp xương rõ ràng xoa đầu cô:
“Xem ra có người đã khiến công chúa nhỏ nhà chúng ta chịu uất ức rồi, là thằng nhóc họ Trần kia đúng không?”
Hà Nam không nói lời nào, chỉ cảm thấy lòng nghẹn ngào, đau nhói.
“Đừng tức giận, anh giúp em báo thù”.
Hạ Thâm cúi xuống nhìn cô:
“Hay là chúng ta lại trùm bao tải đánh một trận nữa!”
Lúc này cảm xúc của Hà Nam mới có sự dao động, cô nở nụ cười, tức giận nói
: “Sao anh giống anh hai thế, cứ thích nghĩ ra mấy cái ý tưởng vớ vẩn đó”.
Hạ Thâm cũng nở nụ cười với cô, sờ đầu cô như một đứa trẻ, khiến Hà Nam nhìn mình với ánh mắt ai oán.
Trợ lý bên cạnh nôn nóng nhìn xung quanh, sợ ảnh đế nhà mình bị chó săn chụp được, nếu cái ôm đó bị tên nào chụp lại thì chắc chắn bảng tìm kiếm ngày mai sẽ có tên họ, khi đó quả ngọt sẽ rơi mất.
“Anh Thâm, ở đây nhiều người loạn lắm, chúng ta mau lên xe thôi”.
Lúc này Hà Nam mới chợt nhớ tới thân phận của Hạ Thâm, cô là người không muốn thu hút ánh mắt của người ngoài nhất, bèn kéo anh ta lên xe.
——
Trác Uyển mất rất nhiều sức mới có thể chứng minh cho nhân viên y tế rằng mình là một người bình thường, không phải bệnh nhân tâm thần, lúc nãy bạn cô ta chỉ đùa thôi.
Nhân viên y tế đi một chuyến công cốc, có cảm giác bị đùa giỡn, bèn lạnh lùng chê trách bọn họ.
" Nếu đã là người bình thường thì làm những chuyện
bình thường một chút được không?
Đừng có lãng phí vật tư y tế như thế!
Khóc sướt mướt trước mặt mọi người rồi lôi lôi kéo kéo để làm cái quái gì vậy, quay phim hả?
Đẹp mặt lắm hả?”
Trác Uyển xấu hổ cười làm lành, lại âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà Hà Nam.
Sau khi tiễn nhân viên y tế đi, Trác Uyển thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người, trông thấy Trần Lâm Dụ đang đứng cách đó không xa, tay siết chặt, ánh mắt dõi về phía đám đông như đang tìm gì đó.
Cô ta không ngu, tất nhiên cô ta biết anh đang tìm Hà Nam..
Bây giờ anh đã quan tâm người con gái đó như thế rồi ư?
Chỉ mới có một tháng thời gian ngắn ngủi, rốt cuộc người con gái đó đã bỏ bùa mê thuốc lú gì để mê hoặc anh, khiến trái tim gắn chặt trên người cô ta lâu như thế bị dời sang một nơi khác.
Trên đường đến thành phố Nam, Trác Uyển vẫn đầy tin tưởng, nghĩ rằng chỉ cần mình dụ dỗ Trần Lâm Dụ vài câu, cúi đầu nhận lỗi với anh, rồi anh cũng sẽ tha thứ cho cô ta, trở lại và cưới cô ta về nhà.
Cô ta cũng đã chuẩn bị tinh thần bị anh lạnh nhạt, chuẩn bị sẵn tinh thần làm keo 502, cứ dán chặt lấy anh, nhất quyết phải làm cho anh mềm lòng mới thôi.
Nhưng chỉ mới lúc nãy, khi cô ta trông thấy anh hôn Hà Nam.. thì dường như đất trời xung quanh đều sụp đổ, cả thế giới của cô ta đã đổ xuống.
Anh hôn Hà Nam!
Bọn họ ở bên nhau lâu như thế, Trần Lâm Dụ chưa từng chủ động hôn cô ta bao giờ!
“Thật lòng xin lỗi, em không cố tình khiến anh khó xử”.
“Cô không cố tình, nhưng cô cố ý”.
Trần Lâm Dụ lặng lẽ giật ống tay áo của mình về, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, nói ra những lời không có chút cảm xúc nào:
“Đây không phải là lần đầu tiên cô khiến tôi mất mặt như thế rồi”.
Mặt Trác Uyển nhanh chóng trắng bệch.
Cô ta biết, anh đang muốn nói về hôn lễ của hai người.
Có lẽ không có một người đàn ông nào chấp nhận được việc vợ chưa cưới của mình lộ hết trước mặt mọi người như thế, hơn nữa đó còn là những bức ảnh nhạy cảm với người đàn ông khác.
“Em biết anh vẫn còn trách em, nhưng đó đâu phải là lỗi của em”.
Trác Uyển uất ức, nước mắt cứ rơi xuống ào ào:
“Em đâu có muốn như thế, là do người nào đó không muốn thấy em sống yên ổn, muốn hãm hại em… Vả lại, đó đều là quá khứ cả rồi, sau khi ở bên anh, em đã trao hết trái tim mình cho anh, chưa từng qua lại với người đàn ông khác.
Em yêu anh thật lòng, cũng thật lòng muốn sống bên anh đến hết đời.
Anh Dụ, em không thể sống thiếu anh được, anh nghĩ tới thời thơ ấu của chúng ta, tha thứ cho em đi”.
“Có những chuyện chỉ cần tha thứ là xong, nhưng cũng có những chuyện không thể tha thứ được”.
Thái độ Trần Lâm Dụ là không thể cứu vãn, chẳng chịu cho cô ta chút hy vọng nào:
“Trác Uyển, tôi lặp lại thêm lần nữa, chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi, tôi không nợ gì cô cả.
Sau này, mong cô đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”.
Anh cất bước rời đi, Trác Uyển phát điên hét to sau lưng anh:
“Anh đã yêu Hà Nam rồi đúng không?”
“Đúng”.
Trần Lâm Dụ không chút do dự, còn nghiêm túc và trịnh trọng trả lời:
“Cô ấy chính là người tôi yêu, sau này tôi sẽ bảo vệ cô ấy thật cẩn thận, tôi không cho phép bất kỳ một kẻ nào tổn thương đến cô ấy, kể cả cô”.
“Ầm” một tiếng, Trác Uyển chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, ngã bịch xuống đất.
Tại sao?
Tại sao lại thành ra thế này?
Hạ Thâm đã trở về, Quyền Dạ Khiên đặt một bàn ở Túy Kim Triêu để chào mừng anh ta.
Túy Kim Triêu là câu lạc bộ do nhà họ Quyền nắm giữ, còn kín đáo hơn Thủy Vân Gian nhà họ Bạch.
Họ cũng cân nhắc đến đặc thù nghề nghiệp của Hạ Thâm, tránh bị chụp ảnh.
Hôm nay là tiệc gia đình nên trên ghế ngồi chỉ có Quyền Dạ Khiên, Hạ Thâm, Bạch Lộc Dư và Hà Nam.
Tất cả đều là anh em trong nhà nên không gò bó gì, thoải mái vui chơi giải trí, chè chén, cực kỳ náo nhiệt.
“Chúc mừng anh ba đã thoát khỏi rừng sâu nước độc bình yên không tổn hao gì, quay bộ phim này vất vả lắm phải không?”
Bạch Lộc Dư cầm ly rượu lên kính Hạ Thâm một ly, tán gẫu.
Hạ Thâm nhấp một ngụm rượu, khẽ cười nói:
“Cũng tạm.
Chỉ là hoàn cảnh ghi hình có hơi khắc nghiệt, ở trong rừng suốt một năm ròng, trở về thành phố vẫn chưa quen lắm”.
Hạ Thâm là một diễn viên, cũng là một ảnh đế danh tiếng lẫy lừng, trước mắt thì mấy giải thưởng lớn trong nước đều nằm trong lòng bàn tay anh ta cả rồi, còn thu hoạch được một số giải quốc tế, vươn tầm thế giới, làm vẻ vang cho nước nhà.
Người hâm mộ anh rải khắp trong và ngoài nước,
thực lực và lưu lượng đi sóng vai nhau.
Dù chỉ ngồi đó ăn một bữa cơm cũng có thể chụp được một bộ ảnh cực đẹp, sự điển trai của anh ta là thứ mà người hâm mộ đã nói tới ngán cả rồi.
Vì là bữa cơm gia đình nên Hạ Thâm ăn mặc rất thoải mái và tùy ý, một chiếc hoodie màu trắng bình thường cùng quần đen, nhưng vẫn tuấn tú và tao nhã không nói nên lời.
Dáng người cao ngất như người mẫu, nụ cười cong cong luôn xuất hiện trên môi như gió xuân ấm áp đó không biết đã dụ được bao nhiêu con tim thiếu nữ.
Những có một cô gái hoàn toàn phớt lờ nụ cười quyến rũ đó của anh ta, chỉ lo cúi đầu buồn bực ăn chén cơm của mình, cả buổi trời không nói được mấy câu.
“Bé mèo hoang sao thế, cứ buồn bã không vui vậy?”
Bạch Lộc Dư vỗ tay thành tiếng trước mặt Hà Nam, cố tình nói:
“Anh ba về rồi em không vui hả?”
“Làm gì có chuyện đó, anh bớt gài em lại đi”.
Lúc này, vẻ mặt Hà Nam mới có chút thay đổi, cô giơ ly rượu đỏ lên, nói với Hạ Thâm đối diện:
“Anh, chào mừng anh về nhà, em nhỏ mời anh”.
Cô giơ ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn không còn một giọt.
Hạ Thâm nhìn em gái ngồi cách mình cái bàn rượu, biết trong lòng cô đang khó chịu nhưng cũng không hỏi nhiều, khi nào cô muốn nói thì sẽ nói thôi.
Quyền Dạ Khiên không nhận ra cảm xúc của Hà Nam, nói chuyện với Hạ Thâm:
“Lần này cậu vào Mật Lâm quay phim hả?”
Khoảnh khắc hai chữ “Mật Lâm” lọt vào tai, Hà Nam bất giác nổi da gà, phản ứng sinh lý không thể kiểm soát được, cô chợt ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thâm:
“Anh vào Mật Lâm hả?”
Mật Lâm là một nỗi ám ảnh với Hà Nam. có lẽ người khác không biết, nhưng mấy người anh ngồi ở đây thì có.
Hạ Thâm liếc Quyền Dạ Khiên với vẻ trách móc, Quyền Dạ Khiên nói:
“Nhìn anh làm gì, cậu còn định giấu con bé hả?
Có thể giấu được nhất thời, nhưng có giấu được cả đời đâu.
Sớm muộn gì bộ phim đó cũng sẽ được chiếu, rồi con bé cũng biết thôi”.
Hà Nam khẽ mím môi.
Cô biết kịch bản anh ba nhận là một bộ phim điện ảnh đề tài quân nhân của đạo diễn nổi tiếng, để tạo ra hiệu quả chân thật, đoàn phim trực tiếp đi thẳng vào rừng để quay, nhưng Hạ Thâm không nói cho cô biết “rừng rậm” đó chính là Mật Lâm.
Mật Lâm là nơi cô bị bắt cóc năm mười bốn tuổi, cũng là nơi đầu tiên cô gặp được Trần Lâm Dụ.
Hạ Thâm nhìn gương mặt trắng đi trông thấy của Hà Nam, hơi đau lòng nhìn cô:
“Anh không nói cho em biết vì sợ em không được thoải mái.
Tuy là chuyện đã qua lâu rồi, nhưng em vẫn còn khúc mắc với nó, không thể cởi bỏ hoàn toàn”.
" Vẫn ổn mà, không nặng nề đến thế”.
Hà Nam cố nở nụ cười, không muốn các anh lo lắng cho mình:
“Thời gian sẽ chữa lành tất cả, ít nhất bây giờ em chỉ có một vài phản ứng sinh lý thôi, chứ không sợ nữa”.
Cô giơ ly rượu lên: “Lâu rồi anh ba mới trở về, không nói đến mấy chuyện mất hứng đó nữa, uống rượu thôi! Hôm nay không say không về nha”.
Tụ tập vui vẻ khiến họ quá chén.
Hà Nam bị Bạch Lộc Dư kéo sang chỗ hát karaoke, “Cao nguyên Thanh Tạng” tông cao, ngũ âm sai hết bốn phẩy năm, nhưng Quyền Dạ Khiên vẫn kiên trì nghe hết, Hạ Thâm cười cười khẽ nhìn hai người, anh em tụ tập với nhau luôn là những thời khắc vui vẻ và thoải mái nhất.
Đang vui vẻ thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, bóng người cao ráo đi tới, ánh mắt vừa đảo qua đã dừng lại trên người Hà Nam, nhanh chóng đi về phía cô.
Đồng tử Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm đều co rụt lại.
Hạ Thâm bình thản mở miệng:
“Cậu ta chính là Trần Lâm Dụ đó hả?”
Dù chưa từng chạm mặt, nhưng anh ta có xem được hình của Trần Lâm Dụ, vừa liếc mắt đã nhận ra.
Quyền Dạ Khiên “ừm” một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, cái nĩa trong tay anh ta đã bị bẻ gãy từ lúc nào, nhưng thứ anh ta muốn bẻ nhất lúc này chính là tay Trần Lâm Dụ..
Trần Lâm Dụ tìm Hà Nam suốt cả buổi trời, vất vả lắm mới tìm thấy cô, vào đến phòng lại thấy cô ngồi cùng ba gã đàn ông, còn cùng nhau uống rượu, ca hát.
Anh cảm thấy da đầu mình run lên, mặt lập tức chìm vào màn sương lạnh.
Anh đi tới giữ lấy cánh tay Hà Nam.. kéo cô vào lòng
“Theo tôi đi!”
“Anh làm gì thế, buông ra!”
Hà Nam say đến mơ màng, đang hát vui vẻ thì đột
nhiên bị kéo, cô khó chịu bắt đầu giãy dụa, cô vừa mới vùng vẫy thì Quyền Dạ Khiên và Hạ Thâm đã đồng loạt đứng dậy, cùng Bạch Lộc Dư đi tới che chắn trước người Hà Nam.
Hạ Thâm và Bạch Lộc Dư một trái một phải đỡ lấy Hà Nam Quyền Dạ Khiên lại trực tiếp đi tới đẩy Trần Lâm Dụ:
“Ranh con, xông tới chẳng nói chẳng rằng gì đã động tay động chân, tưởng bọn này là người chết hả?
Bị đánh chưa đã đúng không? Có cần ông đây tiễn cậu vào bệnh viện nằm thêm vài ngày nữa không?”
Sắc mặt Trần Lâm Dụ lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm Quyền Dạ Khiên, lại đảo qua Bạch Lộc Dư và Hạ Thâm, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng..
Anh đã chạm mặt Quyền Dạ Khiên và Bạch Lộc Dư rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một ảnh đế Dạ Thâm, lại thêm một người đàn ông nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]