Chương trước
Chương sau
''Anh theo tôi bao lâu rồi, xóa có cái hotsearch cũng không thể làm được, sau này đừng nhận mình là thiếu niên thiên tài gì đó nữa, Phương Trọng Vĩnh cũng có thể cười nhạo anh được đấy!”

“Cái gì cũng phải để tôi đích thân nhúng tay vào, thì tôi còn cần anh làm gì nữa?”

Cố Hoành bị mắng không thể ngóc đầu dậy nổi.

Trên mặt Hà Nam là màn sương lạnh, cô vẫn còn đang mắng, Lê Lâm vào phòng làm việc vội vàng rót một chén trà đưa tới, ngoan ngoãn nói:

“Chị uống trà, hạ hỏa”.

Nể mặt em gái, Hà Nam miễn cưỡng tha cho Cố Hoành một lần, mở máy tính lên, đích thân ra tay, xóa hết tất cả những tin tức liên quan đến mình trên mạng xuống, những đầu ngón tay lướt trên bàn phím cho thấy tâm trạng của cô lúc này.

Tùy tiện ném một que diêm vào, chắc sẽ châm lên cả mồi lửa.

Cố Hoành đứng sóng vai với Lê Lâm, nhìn một loạt những hành động mạnh mẽ như hổ của Hà Nam, không dám thở mạnh một tiếng.

Vấn đề là vẫn có người muốn tìm đường chết ngay lúc này.

Giám đốc Ngải của truyền thông Lê Tinh gọi điện thoại tới nói người vợ hiện tại của Lê Ninh Trúc là Hà Hân chạy tới công ty gây rối, còn ra tay đánh một nghệ sĩ.

Luôn có những con người chán sống, không thích sống những ngày yên bình, lại muốn tìm đường chết.

Hà Nam tắt máy tính, nói với Lê Lâm:

“Đi thôi, đi gặp người mẹ kế kia của em, tôi cũng muốn nhìn xem thím ba mới của mình là người thế nào”.

Truyền thông Lê Tinh đã trở nên hỗn loạn.

Khu vực nội bộ của nghệ sĩ đông như trẩy hội, giám đốc Ngải như con chim công xù lông chống nạnh hét:

“Cô lấy tư cách gì mà đòi đánh người ta?

Lại còn khinh thường nghệ sĩ, bản thân cô thì có gì hơn người?”

Anh ta tức giận lắm, tiếng mắng chửi như một loạt đạn liên tục bắn ra ngoài.

“Cũng là hồ ly tinh ngàn năm thôi mà, lại chạy tới đây nói người khác chơi trò liêu trai, gả cho một lão già làm vợ kế thôi mà cũng đứng đây ra dáng chính cung nương nương, ai không biết nhưng tôi thì biết nhé!”

“Cũng chỉ là một kẻ mọi rợ được vợ bé sinh ra thôi mà, thanh danh ở Lĩnh Nam “vang dội” lắm cơ mà, đừng tưởng là phẫu thuật thẩm mỹ rồi tôi sẽ không nhận ra nhé, có gả vào nhà giàu cũng không thể giấu được dáng vẻ ti tiện đó đâu!”

Ngải Luân mắng rất nặng, hận không thể mọi móc hết mọi gốc gác của Hà Hân ra, mọi người đứng đó vừa xem vừa nghe, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Cô Hoa kiều Hà Hân, bà ba của tập đoàn Lê Thị lại là con riêng ư!

Mà bà ba Hà Hân được mọi người tập trung quan sát lại thoải mái tự nhiên bắt chéo chân ngồi trên ghế xoay, gương mặt xinh đẹp không hề có biểu cảm gì khác, làm như không hề nghe thấy những lời chửi rủa và khinh bỉ đó.

Cô ta mặc chiếc váy dài dáng ống ôm ngực bằng nhung, trên cổ là dây chuyền trân châu, mái tóc dài như thác nước xõa sau lưng, mỗi một sợi tóc đều được nuôi dưỡng tỉ mỉ, tay trái là chiếc vòng phỉ thúy, trên ngón tay là chiếc nhẫn ngọc bích to bằng quả trứng chim bồ câu, nó lóe sáng mù cả mặt người, chọn bừa một món trên người cô ta thôi là đủ để người dân bình thường có thể mua căn nhà rồi.

Cô ta ngồi trên ghế, đoan trang phóng khoáng như một bà lớn.

Sau lưng là hai vệ sĩ mặc đồ đen đứng đó trông chừng.

Nhìn thấy Hà Hân khí chất tao nhã, trang phục đắt đỏ xinh đẹp, tất cả các nghệ sĩ đều ghen tị đỏ cả mắt, chỉ thấy cô ta đúng là mặt đẹp số hên, ai mà ngờ được cô ta lại có xuất thân như vậy chứ?

Thì ra cái gì mà gia đình tri thức, bối cảnh thần bí kia đều là giả, những quá khứ khó diễn tả thành lời mới là thật.

Hà Hân cũng không thèm để ý tới những người đó, chỉ cười khẽ nói:

“Giám đốc Ngải, anh đừng có như con chó điên vội vã muốn cắn tôi như thế.

Lăn lộn ở cái chốn này, quá khứ của ai lại chẳng dơ?

Ai không có quá khứ đen tối?

Người nào ở đây là sạch sẽ?

Anh hùng không bàn đến xuất thân, anh là giám đốc của truyền thông Lê Tinh, suy cho cùng cũng chỉ là cái đệm lưng ngu ngốc thôi mà?

Tôi chưa chê anh thì thôi, sao anh lại mặt dày đòi khoa tay múa chân với tôi thế, ai cho anh cái quyền đó vậy?”

Cô ta nói thế khiến Ngải Luân tức đỏ cả mặt, xắn tay áo muốn xông lên đánh người, kết quả lại bị vệ sĩ ngăn lại, mặt còn bị đánh một cái.

“Ầm ĩ cái gì thế?”

Giọng nói hờ hững của Hà Nam vang lên, mọi người tự động lùi sang hai bên, nhường đường, chào hỏi cô:

“Chào tổng giám đốc Lê ”.

Hà Hân ngồi trên ghế cũng chuyển tầm mắt sang Hà Nam, đôi mắt phượng đeo len đồng khẽ nhíu lại.

Chờ tới khi nhìn thấy Lê Lâm sau lưng Hà Nam thì khóe môi cong lên vẻ cười cợt, sờ viên đá quý trên tay mình, cúi đầu thưởng thức bộ móng mới làm.

Ánh mắt lạnh nhạt của Hà Nam sắc bén như dao:

“Nơi này là công ty giải trí, không phải là cái chỗ cho mấy người đánh nhau, cũng không phải là chỗ bán chó”.

Cô muốn hai vệ sĩ kia buông Ngải Luân ra, họ không chịu, Hà Nam cũng lười nói nhảm với bọn họ, đi tới nắm lấy cổ tay bọn họ, chỉ nghe thấy tiếng khớp xương vang lên răng rắc…

Khi Hà Hân ngẩng đầu lên, thì đã thấy hai con quái vật lớn bay về phía mình, giật mình vội vàng rời khỏi ghế, lùi lại vài bước.

Hai vệ sĩ cứ thế nằm xuống trước mặt cô ta!

Đau đến nỗi cuộn người lại, không nói nên lời.

'' Nói đàng hoàng thì không nghe, cứ phải bắt tôi ra tay mới chịu nhỉ”.

Hà Nam phủi tay, trên mặt chẳng có chút biểu cảm nào, khi nhìn sang Ngải Luân mới có chút dao động, xoa xoa cằm anh ta:

“Đau không?”

Ngải Luân sờ khóe miệng sưng đỏ, người đàn ông luôn sợ đau nhất lúc này cứng rắn nói không nên lời:

“Chút vết thương của tôi không tính là gì, nhưng Tiểu Dịch lại bị đánh đến mất nửa cái mạng, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi”.

Hà Nam nghe thấy lời này liền nhíu mày, cô liếc nhìn Cố Hoành, anh ta lập tức gật đầu, phái người đến bệnh viện sắp xếp.

Hà Hân nhìn dáng vẻ của Hà Nam còn đầy đủ hơn so với mình, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười đầy ấm áp, cô ta đi về phía Hà Nam, kéo tay cô.

“Cháu chính là Hà Nam hả, thường nghe Ninh Trúc nhắc đến cháu, nói ra thì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau đấy”.

Hà Nam khẽ ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt:

“Lần đầu gặp mặt, thím ba tặng tôi quà gặp mặt lớn như vậy, không đáp lại thím chút gì, đứa cháu gái này thật sự không nói được”.

Vừa dứt lời, Hà Nam giơ tay nắm lấy dây chuyền ngọc trai của cô ta, sau đó khẽ kéo một cái.

Âm thanh lanh lảnh của hạt châu lớn nhỏ rơi xuống vang lên, trân châu rơi đầy đất, cổ Hà Hân trống rỗng, nhìn từng hạt châu rơi tí tách xuống, nụ cười trên mặt lập tức thay đổi, trắng bệch một mảng!

Nhìn hạt châu rơi đầy đất, Hà Hân chỉ cảm thấy đau lòng.

Sợi dây chuyền ngọc trai này là cô ta nhõng nhẽo với Lê Ninh Trúc gần một tráng, vất vả lắm mới móc ra từ trong kẽ răng của ông ta.

Bình thường không nỡ đeo nó, hôm nay đặc biệt đeo để tô điểm bề ngoài, không ngờ Hà Nam cứ như vậy kéo hỏng, cô ta hận đến cắn răng, nhưng lại không thể thất lễ trước mặt mọi người.

Mặt cô ta căng cứng cười một tiếng:

“Đã nói gia quy nhà họ Lê nghiêm khắc, có tôn ti trật tự, cháu làm hậu bối như vậy sao?”

“Hậu bối? Tuổi thím không lớn hơn tôi bao nhiêu, chạy đến đây ra vẻ làm trưởng bối, không biết xấu hổ sao?”

Hà Nam nói chuyện chậm rãi, giọng điệu gần như không lên xuống gì:

“Tôi gọi cô một tiếng thím ba là nhìn vào mặt mũi chú ba của tôi, cô tưởng mình là ai chứ?”

Cô ngồi xuống ghế, khẽ ngước mắt lên nhìn sắc mặt không kìm được của Hà Hân, mặt cô không chút biểu cảm.

“Chú ba ở chỗ tôi cũng mất hết mặt mũi.

Nhà họ Lê quả thật có tôn ti trật tự, nhưng khả năng cô hiểu lầm rồi, cô là tôn, tôi là vi, cái này gọi là tôn ti có trật tự”.

Sắc mặt vốn đã lảo đảo sắp ngã của Hà Hân lập tức sụp đổ.

Mắt thấy ở chỗ Hà Nam không giành được lợi ích gì, Hà Hân đưa mắt nhìn về phía Lê Lâm đang run lẩy bẩy, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Lâm Lâm, nhìn thấy mẹ sao không biết chào hỏi?”

Lê Lâm lúc này phản bác:

“Cô không phải mẹ tôi!”

“Con thế thì không ngoan rồi, nếu mẹ đã gả cho bố con, con gọi một tiếng mẹ là chuyện đương nhiên”.

Hà Hân dáng vẻ phách lối kiêu ngạo đứng trước mặt Lê Lâm:

“Lâu rồi không gặp, bình thường không biết gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng thì cũng thôi đi, gặp mặt cũng không biết chào hỏi một tiếng, mẹ dạy con như vậy sao?

Con gái trong nhà phải được dạy dỗ, ra bên ngoài mới không làm mất mặt mẹ và bố con được, nếu không thì người khác sẽ cho rằng con là đứa con hoang có cha sinh nhưng không có mẹ dạy”.

Lê Lâm giận đến mức vành mắt đỏ bừng, toàn thân đều run rẩy:

“Tôi không có mẹ dạy, mẹ tôi bị con hồ ly tinh là cô dồn ép, nếu không phải cô, bà ấy sẽ không chết!”

Cố Hoành bàn giao xong liền quay về, nghe thấy câu nói này của Lê Lâm, nhìn dáng vẻ mềm yếu sợ yếu ấy, anh ta có chút đau lòng không nói nên lời.

Anh ta đi tới, yên lặng ở bên cạnh cô ấy.

Hà Hân cười khinh miệt:

“Chính bà ta không giữ nổi đàn ông, trách móc gì tôi?”

Hà Nam liếc mắt lạnh lùng nhìn Hà Hân, ánh mắt không khác gì nhìn Trác Uyển.

Người thứ ba thứ tư trên đời này mặt mũi chẳng khác gì nhau, rõ ràng giành giật miếng ăn từ trong miệng người khác, ngược lại còn nói người ta không có bản lĩnh, không bảo vệ được thức ăn.

Lê Lâm tức giận, còn muốn nói thêm nữa thì bị Hà Nam ngăn lại.

'' Lâm Lâm, đừng lãng phí miệng lưỡi.

Với loại người không mặt mũi này, từ trước đến này không có đạo lý nào có thể nói, bởi vì bọn họ không nói tiếng người, cũng không nghe hiểu tiếng người”.

Khuôn mặt đắc ý của Hà Hân lập tức trầm xuống.

Cô ta nghe nói đứa cháu gái không biết từ đâu tới khiến hai ông chú bị bẽ mặt, trước kia Lê Ninh Trúc còn khoe khoang được thời đắc ý, kết quả từ sau khi Hà Nam quay về, quyền lợi của ông ta ở tập đoàn Lê Thị bị tước đoạt, đi Vân Nam một chuyến tiền đánh bạc bị thua hết không nói, hôm nay còn bị Hà Nam trực tiếp đuổi ra khỏi truyền thông Lê Tinh…

Thật là đủ uất ức!

Khi chú không đấu lại cháu mình, vậy người làm thím như cô ta phải dạy bảo một chút.

Không thể ngờ cô cả nhà họ Lê này không giống với Lê Nhã dễ lừa đầu óc toàn là yêu đương, cũng không giống Lê Lâm như bánh bao mềm dễ bắt chẹt, cô cứng rắn và rất khó đối phó.

Hà Hân giữ ổn định tâm trạng, cảm thấy mình cứ đứng như vậy cũng không có được khí thế gì, cô ta cũng ngồi xuống ghế, địa vị ngang hàng với Hà Nam.

Cô ta chậm rãi cười nói:

“Hôm nay tôi đến cũng không có ý gì khác.

Con người chú ba cô mặc dù tuổi không còn nhỏ nữa, nhưng mang tính cách hấp dẫn, không biết có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi không hiểu chuyện, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, đương nhiên tôi cũng phải nhìn một chút con bé Tống Dịch không hiểu quy tắc kia, qua đó dạy dỗ cô ta, chắc nhỏ Nam cháu sẽ không tính toán chứ?”

chúc đọc giá đọc truyền vui vẻ..

thả cho em like 😍😍 nhé
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.