Người đẹp, cô muốn làm kiểu tóc gì?”, thợ tạo mẫu tóc Tony chính thức login phục vụ.
Lê Lâm thấy để tóc dài phiền phức quá nên muốn cắt thành tóc ngắn.
Hà Nam bên này lại muốn nuôi tóc dài
Từ nhỏ tóc cô đã dài rất nhanh, từ khi hiểu chuyện cô chưa từng để tóc ngắn, luôn có mái tóc dài ánh nâu.
Trước mười tám tuổi mẹ đã trông chừng cô rất gắt gao, không cho cô nhuộm tóc, sau mười tám tuổi cô bắt đầu cho mình tự do, màu sắc rực rỡ nào cũng thử một lần.
Tranh thủ lúc còn trẻ, vẫn chưa sợ hói đầu, Hà Nam cảm thấy cô có thể thử hết lần này đến lần khác.
''Nam này đi”.
Hà Nam quyết định rất nhanh, chọn màu đỏ hoa hồng, cũng bảo nhà tạo mẫu nối tóc cho mình.
Tẩy tóc, nhuộm tóc rồi lại nối tóc, chắc chắn không thể làm xong trong ba, bốn tiếng.
Cố Hoành hiểu rất rõ mái tóc của phụ nữ là một tác phẩm hết sức kỳ công, dứt khoác ngồi trên xe ngủ một giấc, chờ thời gian trôi qua kha khá rồi mới trở lại phục vụ.
Lê Lâm làm xong nhanh hơn Hà Nam , nhìn mái tóc màu vàng nhạt của mình trong gương, nhỏ giọng than thở:
“Không biết anh Cố Hoành có thích không nhỉ?”
Hà Nam thản nhiên nói:
“Anh ta có thích hay không thì quan trọng gì, cái quan trọng là em có thích không”.
Người xưa có câu: Phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu.
Nhưng người con gái đó “yêu mình” mới là quan trọng nhất, còn việc người khác có thích hay không, có yêu hay không thì ai thèm quan tâm?
Sau khi trải qua đoạn thời gian đó, Hà Nam mới hiểu được, người đã yêu mình thì dù bản thân trang điểm rực rỡ hay để mặt mộc ra đường, người đó vẫn sẽ yêu mình.
Ngược lại, nếu một người không thích mình, dù bản thân có hoàn hảo, cần cù, tỉ mỉ đến mức nào thì người đó cũng sẽ không liếc mắt dù chỉ một lần.
Vì thế, cần gì phải sống để lấy lòng người khác, bản thân mình vui vẻ mới là quan trọng nhất.
Lê Lâm cười gật đầu:
“Em thích lắm”.
“Thế là được rồi”.
Hà Nam nhìn em gái rực rỡ hẳn lên thì cũng cười theo:
“Chờ em đổi hết mấy cái quần áo trẻ con đó đi, thì sẽ chính thức biến thành người đẹp”.
Cô còn phải tốn thêm chút thời gian nữa mới làm xong, bèn bảo Lê Lâm ra ngoài đi dạo rồi đưa thẻ cho cô ấy.
Lê Lâm không thường xuyên dạo trung tâm thương mại.
Cô ấy phải nhờ vào học bổng và việc làm thêm ngoài giờ để trang trải học phí, vất vả lắm mới đủ để duy trì cuộc sống hằng ngày và đóng tiền học, quần áo cũng chỉ có mấy cái đổi qua đổi lại, đâu có dư tiền để đi mua sắm.
Lầu một trung tâm thương mại là cửa hàng chuyên bán trang sức và mỹ phẩm, cô ấy không có hứng thú với mỹ phẩm này kia, nhưng lại có niềm đam mê bất tận với trang sức, bèn vào một cửa hàng trang sức xem.
Đang là chủ nhật nên khách trong cửa hàng cũng không ít.
Nhân viên trong quầy giới thiệu và cho khách thử một số mẫu trang sức, miệng nở nụ cười tươi tắn.
Đây là một thương hiệu nước ngoài sang trọng, thiết kế cũng bình thường, trước đó nhà thiết kế còn bị bóc phốt đạo nhái, nhưng chẳng hiểu sao nó lại được chào đón ở trong nước, giá cả cao ngất ngưởng, đa số thành phần tri thức bình thường đều không mua nổi, những người ghé vào đều là cậu ấm cô chiêu hoặc bà chủ nhà giàu, cũng có khá nhiều nhân vật mới nổi trên mạng hoặc là người mua hộ.
Lê Lâm mặc quần bò và áo thun trắng, mộc mạc đến mức nhân viên xem cô ấy là người vô hình, chẳng hề có ý định tiếp đón.
Cô ấy bèn tự đi dạo, xem coi có mẫu nào mới mẻ, hay ho gì không.
Nhìn thấy một cái lắc tay có thiết kế không tệ, Lê Lâm chỉ vào nó, lịch sự hỏi:
“Có thể lấy chiếc vòng này ra cho tôi xem một chút được không?”
Nhân viên cũng không bận rộn mấy, nhưng lại tỏ thái độ mất kiên nhẫn, lấy vòng tay ra rồi đi hỏi han các vị khách khác.
Lê Lâm lấy chiếc vòng trong hộp ra, quan sát cẩn thận một phen, muốn đeo thử, nhưng còn chưa kịp đeo xong thì nhân viên là la lên oai oái:
“Này, ai cho cô đeo, cửa hàng chúng tôi không cho thử!”
Giọng cô ta rất lớn khiến Lê Lâm giật nảy mình, các vị khách khác cũng dõi mắt về phía này.
Động tác của Lê Lâm chợt khựng lại, ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao lại không được đeo thử?”
'' Tại sao cái gì, chẳng có tại với sao gì hết!”
Thái độ của nhân viên rất gắt gỏng, chẳng nói chẳng rằng giật lấy cái lắc trên tay Lê Lâm xuống, động tác rất mạnh bạo, tạo thành một vết đỏ trên cổ tay cô ấy.
Lê Lâm đau nên nhíu mày, sắc mặt cô nhân viên kia còn khó coi hơn cả cô ấy, cẩn thận lau chùi lắc tay, vẻ mặt khinh bỉ nói:
“Dơ hết cả rồi… Đây là mẫu giới hạn số lượng của cửa hàng, mắc lắm đấy, không mua nổi thì thử làm gì?”
Khách khứa trong cửa hàng cũng mỉa mai, hừ lạnh, khinh thường nhìn Lê Lâm, như thể cô ấy đứng đây khiến cửa hàng này trở nên dơ bẩn vậy.
Mặt Lê Lâm đỏ bừng, xoay người định đi thì lại trông thấy một bóng người mảnh khảnh, xinh xắn.
“Không mua nổi thì không cho thử hả? Nội quy nhà ai thế?”
Một giọng nói trong trẻo đầy lạnh lùng vang lên, mọi người đều ngẩng đầu, trông thấy một cô gái xinh đẹp rực rỡ, trên người đầy quần áo hàng hiệu với mái tóc màu hoa hồng đỏ rực, khí thế cao ngất.
Khí chất có thể đè bẹp tất cả.
Hà Nam lấy thẻ đen trong tay Lê Lâm ném thẳng vào người nhân viên, giọng lạnh lùng, nhìn cô ta với nửa con mắt:
“Để tôi xem coi bảo bối nhà cô là thứ gì mà tôi không thể thử được, cũng không mua nổi?”.
Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân
Những lời đó cũng không phải là không có đạo lý.
Lê Lâm mặc một bộ quần áo kiểu sinh viên bước vào cửa hàng xa xỉ thì không có ai để ý, nhưng Hà Nam vừa mới xuất hiện, quần áo trang sức từ trên xuống dưới đã có giá trị ngang ngửa một căn nhà rồi, khiến nhân viên trong quầy chói mù hết cả mắt.
Cả đám cậu ấm cô chiêu và phú bà lúc nãy vẫn còn xem kịch hay cũng nhìn Hà Nam với ánh mắt hâm mộ, lòng thầm nghĩ:
“Bộ quần áo này mình tìm bao nhiêu mối quan hệ cũng không đặt được, lại nằm trên người cô ta?”
“Má ơi, mình hoa mắt rồi hả?
Đó chính là túi Hermes có quai cài kim cương Himalaya đúng không?
Giàu quá trời quá đất mà!”
“Cô gái này đi đường thôi mà sao khí thế mạnh mẽ đến vậy trời.
Cả mái tóc đó nữa, cô ấy đang quay quảng cáo dầu gội đầu hả?
Đẹp quá đi! Nhìn cứ như mấy sợi tóc đó đang phát sáng lên vậy!”
“Phú bà, mời cô nhận lấy một lạy của tôi!”
Cửa hàng lập tức chìm vào yên tĩnh.
Có thể thấy nhân viên trong quầy không hề có mắt nhìn người, cũng không biết quan sát sắc mặt người khác, bị ném thẻ đen vào người vẫn còn gào khóc nói:
“Các người cố tình đến đây gây chuyện đúng không?
Bảo vệ đâu, còn đứng đực ra đó làm gì, mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!”
Bảo vệ đang định đi tới thì đã bị những người áo đen không biết từ đâu xuất hiện ngăn cản.
Cơ thể bọn họ cực kỳ cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo, có thể gọi là người khổng lồ so với đám bảo vệ mà cửa hàng ký hợp đồng, bọn họ đứng đó như ngọn núi khổng lồ, nhanh chóng bao quanh Hà Nam , trở thành lá chắn bảo vệ cô thật chặt, ngăn cản hết tất cả những người có ý định tổn thương cô.
Cảnh tượng này như đang quay phim vậy, mọi người đều sửng sốt, mấy người bên ngoài còn duỗi cổ lên xem cuộc vui, nhưng không dám tới gần, sợ đụng phải nhân vật ghê gớm lại rước họa vào người.
“Tôi từng gặp rất nhiều kẻ dùng mắt chó nhìn người thấp, nhưng nhân viên cửa hàng có thái độ khó chịu thế này thì là lần đầu tiên gặp đấy”.
Hà Nam lạnh lùng ngước mắt lên:
“Có được đào tạo công tác trước không vậy?
Lúc đào tạo người hướng dẫn không nói với cô rằng khách hàng chính là thượng đế hả?
Dù cô bán loại trang sức quý giá đến mức nào thì cũng chỉ là một nhân viên mà thôi, há miệng ra vẻ cho ai xem?
Tưởng mình là Vương Mẫu Nương Nương hả?
Ngọc Hoàng Đại Đế thèm vào cái loại rách nát như cô chắc?”
Miệng cô hệt như họng súng máy, cứ liên tục bắn phá nhân viên trong quầy, giọng nói từ đầu đến cuối vẫn đều đều, không cao không thấp, có thể nói là bình tĩnh mắt người nhưng lại mắng cho cô nhân viên kia ngu người.
Các nhân viên khác cũng ngơ ngác.
Quả thật cô gái này không phải là nhân viên tiếp thị chuyên nghiệp, mà là em vợ của quản lý, ỷ mình được vào làm nhờ quan hệ nên chẳng những thường xuyên nhăn nhó với khách hàng, mà còn hay khoa tay mua chân với khách, bọn họ cũng ngại quản lý nên giận mà không dám nói gì.
Đây không phải là lần đầu tiên những chuyện thế này xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một người khách như vậy, đúng là sợ ngây người.
Một số nhân viên thông minh thấy tình huống không ổn bèn gọi điện cho quản lý đến.
May mà quản lý ở cách đó không xa, vừa nghe tin lập tức chạy về cửa hàng, vừa vào tới đã bị đám vệ sĩ áo đen kia dọa sợ, vất vả lắm mới chen vào được, lại nghe cô em vợ kia nói ra những lời ngu xuẩn.
Tôi không thích cô nên không muốn bán đồ trong cửa hàng mình cho cô đấy thì sao?
Cô dám gọi người tới đánh tôi chắc?
Tôi nói cho cô biết nhé, quản lý của cửa hàng này chính là anh rể tôi, phó cục cảnh sát là cậu tôi đấy, cô dám đụng tới một đầu ngón tay của tôi không?”
Quản lý nghe những lời giới thiệu vạch áo cho người xem lưng của cô ta thì suýt chút nữa vấp chân ngã sấp mặt.
“À, thì ra là dựa vào quan hệ, thảo nào lại ngang ngược thế”.
Hà Nam nghe vậy thì cười rộ lên:
“Lâm Lâm, em gọi cho đàn anh của em đến đây một chuyến, điều tra xem cửa hàng này là của ai, chúng ta thu mua, em cũng có thể tận hưởng cảm giác muốn làm gì thì làm trong cửa hàng nhà mình”.
Lê Lâm bên cạnh mắt trợn tròn, miệng há hốc, nhưng chị nói cái gì thì cô ấy cứ nghe theo là được, bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Hoành, anh ta nhanh chóng chạy tới.
Sau khi tìm hiểu sơ sơ tình huống, Cố Hoành ngước mắt nhìn cô nhân viên kia, ánh mắt như gió thu cuốn hết sạch lá vàng.
Không ngờ cô ta dám khiến cho Lâm Lâm của anh ta chịu ấm ức…
Cố Hoành gọi vài cuộc điện thoại, nói với Hà Nam đang ngồi nghỉ chân trên ghế:
“Tổng giám đốc Lê , cửa hàng này thuộc về cậu hai nhà họ Trương, anh ta đã nắm được tình hình và muốn đích thân nói chuyện với cô”.
Hà Nam thản nhiên liếc nhìn anh ta, Cố Hoành trực tiếp mở loa ngoài.
“Cậu hai nhà họ Trương đấy hả, hay ho quá nhỉ, nhân viên trông quầy của cửa hàng nhà cậu ghê gớm thật đấy”.
Đầu dây bên kia, cậu hai nhà họ Trương vừa nghe được những lời đó đã suýt chút nữa tắt thở, luôn miệng xin lỗi:
“Thật lòng xin lỗi chị nha chị Nam , em không biết quản lý nhân viên nên lỡ xúc phạm đến chị, khiến chị không thoải mái!
Mong chị bớt giận, đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, chị thích món nào cứ thoải mái chọn, em bảo họ gói lại cho chị”.
Hà Nam không quan tâm tới anh ta, chỉ thản nhiên hỏi Lê Lâm: “Lâm Lâm, em còn thích cái lắc tay đó nữa không?”
Lê Lâm lắc đầu, lẽ ra cô ấy định mua cái lắc tay đó về cho chị, không ngờ lại ầm ĩ thành ra thế này, chuyện đã vậy rồi, cô ấy chẳng những kéo cửa hàng này vào danh sách đen mà chị cô ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng tới.
“Em tôi không cần nữa”.
Vẻ mặt Hà Nam hết sức lạnh lùng, giọng lại càng hờ hững:
“À phải rồi cậu hai họ Trương, tôi chỉ có hai cô em gái họ, không có đứa em trai nào, mong cậu đừng gọi tôi là chị, tôi nhận không nổi”.
Chẳng thèm nể mặt anh ta một chút nào
Cậu hai nhà họ Trương chỉ thấy da đầu run lên, trút hết cơn tức lên đầu quản lý và cô nhân viên không có mắt nhìn người kia, vô số câu từ thô lỗ tục tĩu văng ra từ điện thoại.
Đầu quản lý vã mồ hôi, sắp cúi gằm mặt xuống đất rồi, thế mà cô em vợ kia vẫn còn cứng đầu cứng cổ, vẻ mặt không phục.
“Hai người mau cút đi cho tôi, cuốn gói cút khỏi đây ngay, đừng để tôi nhìn thấy mặt các người trong cửa hàng lần nào nữa!”
Quản lý biết không còn đường cứu vãn, người mà cậu hai họ Trương phải cúi đầu khom lưng thế này chắc chắn không phải là nhân vật xoàng xĩnh gì, không thể đắc tội nổi, bèn kéo cô em vợ đi:
“Còn nghệt mặt ra đó làm gì, còn chưa chịu đi nữa, đúng là bị cô hại thảm quá mà!”
Cô em vợ đang trong thời kỳ phản nghịch, đến tận lúc này vẫn chưa chịu sáng mắt, khi đi còn hung hăng trừng mắt nhìn Hà Nam .
'" Cô chờ đó, tôi sẽ bảo cậu tôi chơi chết mấy người!”
Hà Nam cười khẽ:
“Cho hỏi tên cậu cô là gì?”
“Phó cục trưởng cục cảnh sát Lý Thiên! Sao, sợ rồi hả!”, cô em vợ kia vô cùng kiêu ngạo.
Hà Nam thản nhiên gật đầu:
“Có hơi hơi đấy, tôi sợ ông ta chịu không nổi cái họa cô gây ra”.
Cô em vợ kia vẫn còn muốn mắng thì đã bị anh rể quản lý vội vàng kéo đi!
Đầu dây bên kia, cậu hai họ Trương vẫn còn luôn miệng xin lỗi, Hà Nam trực tiếp cúp điện thoại, dẫn Lê Lâm và vệ sĩ rời khỏi cửa hàng chướng khí mù mịt đó với khí thế hào hùng,
Tình thế thay đổi quá bất ngờ, có thể nói là quay ngoắt trăm tám mươi độ khiến mọi người trong tiệm đều trợn mắt há hốc miệng.
Trong lúc đi xuống bãi đỗ xe, Hà Nam lại dặn dò Cố Hoành:
“Vị trí của cửa hàng này cũng không tệ lắm, thu mua với giá thấp, đừng cho cậu hai họ Trương đó được lợi, nếu cậu ta không chịu bán thì bảo cậu ta tự suy xét hậu quả đi.
Trang sức đá quý Lê Thị cũng nên khôi phục lại việc buôn bán ở các trung tâm mua sắm lớn rồi”.
Cố Hoành nhớ từng thứ một:
“Đã rõ, tôi sẽ đích thân đi làm”.
“Thêm cả…”
Hà Nam đang định lên tiếng thì Cố Hoành đã tiếp lời:
“Phó cục cảnh sát Lý đó tôi biết, nuông chiều cháu họ đến mức này thì tám đời hỏng”.
Lê Lâm nghe thế thì thấp thỏm lo lắng, cẩn thận hỏi Hà Nam :
“Chị, có phải em đã gây họa cho chị rồi không?”
Cố Hoành khẽ khoác vai cô ấy, cười nói:
“Không đâu, em chẳng những không gây họa, mà còn lập công đấy”.
'' Hả?”, mặt Lê Lâm đầy ngơ ngác, cô ấy lập công gì?
Hà Nam ngoái đầu lại hỏi cô ấy:
“Em có thấy tôi ỷ thế hiếp người quá không?”
Lê Lâm lắc đầu như trống bỏi:
“Là do thái độ của bọn họ không đúng, ỷ thế hiếp người trước cơ mà, em biết chị đang trút giận cho em nên mới ra mặt chống đối với bọn họ”.
'' Cũng đúng, nhưng chưa đủ nha”.
Hôm nay Hà Nam nói hơi nhiều nên khá mệt, bèn nháy mắt với Cố Hoành, anh ta lập tức nhận lệnh, giải đáp thắc mắc cho Lê Lâm:
“Chiêu này của tổng giám đốc Lê gọi là mượn rượu giả điên.
Cô ấy đã nhắm tới cửa hàng này lâu rồi, mấy ngày nay vẫn đang nghĩ cách để có được nó, bọn họ bắt nạt em, đúng lúc chạm vào họng súng của chị em”.
Lê Lâm nghe tới đó thì mới hiểu ra được một điều, đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm Hà Nam :
“Chị này, chị cố ý hả?”
Hà Nam cười cười không nói gì.
Cố Hoành nhìn Hà Nam , khóe môi cong lên nụ cười xấu xa:
“Tổng giám đốc Lê nhà chúng ta gian xảo lắm, chắc em sẽ không nghĩ là cô ấy nắm giữ một tập đoàn đa quốc gia khổng lồ như Lê Thị nhờ vào đạo đức và nhân từ với người khác đâu ha?”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]