Không ngờ cảnh ngượng ngùng như vậy lại bị Hà Nam nhìn thấy, sắc mặt Tư Triết lập tức trở nên sợ hãi.
“Rõ ràng đã làm việc tốt, sao lại còn xấu hổ?”
Hà Nam cười trêu chọc cậu ta một câu, liếc nhìn áo ướt trên người cậu ta, nói:
“Áo ướt hết rồi, thay ra đi, tránh để bị cảm lạnh”.
Tư Triết sờ áo trên người, không để ý nói: “Không sao, một lúc là khô”.
Hà Nam không nói gì.
Cố Hoành đi vào, trong tay còn xách hai cái túi giấy:
“Tổng giám đốc Lê , quần áo mua về rồi”.
Hà Nam vẫy tay, Cố Hoành hiểu ý, trực tiếp tiến lên nhét cái túi vào trong lòng Tư Triết:
“Đây là quần áo mà tổng giám đốc Lê bảo tôi đến trung tâm thương mại bên cạnh mua, chắc cũng vừa người, cậu mặc thử xem”.
Tư Triết nhìn quần áo trong túi giấy, cả người ngây ngẩn: “Chị?”
Hà Nam thản nhiên nói: “Đi thay đi, còn phải làm việc đấy”.
“Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho anh ”.
Tư Triết nói rồi lấy điện thoại ra, còn lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng.
Lấy ra liền ngẩn người.
Nhìn kẹo sữa, Hà Nam không khỏi bật cười, cảm thấy e rằng không qua được ải này, lấy viên kẹo từ trong tay cậu ta:
“Trả bằng cái này là được”.
“Thế sao được…”
Thấy cậu thiếu niên cố chấp, Cố Hoành biết hôm nay tâm trạng của Hà Nam không tốt, không dễ gì mới đỡ hơn một chút, sợ Tư Triết lại chọc giận cô, bọn họ đều sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngoan-gio-thay-doi-roi/2545700/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.