Trước khi Cố Hiểu Khê rời đi, cô bế Huyền Tư Siêu một lúc lâu song trong lòng vẫn không muốn buông cậu bé ra. Đến khi thời gian không còn sớm, cô giao lại đứa bé cho Huyền Diệp rồi cùng Uất Trì Ảnh Quân ra xe. Nhìn Tư Siêu ngủ trên tay, Huyền Diệp cũng nhẹ lòng vì bà sợ cậu bé sẽ khóc và không chịu để mẹ đi. Nghĩ rằng tiếng ồn bên dưới sẽ đánh thức cậu bé, bà cùng một người làm khác đưa cậu lên phòng. Đến nơi, vừa đặt Tư Siêu xuống nôi, Huyền Diệp nhẹ nhàng nói với người làm kia.
" Bà ra ngoài đi, tôi ở đây với Tư Siêu được rồi. "
Không nghe người kia đáp lời, Huyền Diệp cứ nghĩ rằng người đó rời đi mà không đáp, song không phải thế. Bà nghe thấy một tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau, theo quán tính liền quay lại thì thấy người kia lấy ra từ trong tay một con dao sắt nhọn, chạy đến rồi vung lên về phía mình. Dù hiện tại Huyền Diệp không còn khỏe mạnh như trước đây, song vì là người của Huyền gia nên ít nhiều bà ấy cũng được di truyền sự linh hoạt và nhanh nhẹn. Trước tình hình nguy hiểm ấy, Huyền Diệp dùng tay ngăn con dao của người phụ nữ kia. Sức lực của cả hai một chín một mười, thoáng chốc con dao lại vung lên cao rồi kề đến ngực bà ấy. Rất nhanh, cả hai bị lực đẩy của đối phương làm cho ngã xuống, Huyền Diệp ngã vào chiếc bàn cạnh giường làm cho đèn ngủ bị rơi xuống, con dao trên tay người phụ nữ kia cũng rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/600068/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.