Từ sau khi Cố Hiểu Khê tỉnh lại, Huyền Tư Siêu dường như chưa từng rời xa tầm mắt và vòng tay cô, dù cho khi ấy cậu bé có đang ngủ thì cô vẫn muốn bế con thêm một lúc rồi mới đặt vào nôi. Mà cũng từ lúc đó, Uất Trì Ảnh Quân như thể biến mất trong mắt cô, mặc cho anh đang đứng ngay bên cạnh, cô vẫn không màn để mắt đến. Vừa bế Tư Siêu trên tay, Hiểu Khê cất giọng lạnh nhạt, đề nghị:
" Tôi muốn cùng con về nhà họ Cố một thời gian. "
Uất Trì Ảnh Quân choáng váng, đưa mắt nhìn Cố Hiểu Khê. Anh đương nhiên hiểu rõ ý cô. Một thời gian? Là bao lâu chứ? Một tháng? Một năm? Hay một đời? Nếu thế thì chẳng khác nào hai người ly thân với nhau! Nghĩ đến đây, Ảnh Quân lớn giọng đáp.
" Không được, anh không đồng ý! "
" Nếu anh nhớ con, tôi cũng không cấm anh đến thăm. "
Biết trước Uất Trì Ảnh Quân sẽ không đồng ý, thái độ của Cố Hiểu Khê vẫn bình tĩnh lạnh nhạt và nói thêm. Ngay khi cô dứt lời, anh cũng thẳng thắng nói rõ lòng mình.
" Anh không muốn xa em! Hiểu Khê, em không nghe lời anh, mạo hiểm sinh con đến suýt nữa mất cả mạng, bây giờ lại muốn trở về nhà họ Cố. Anh sẽ không để em đi đâu cả, em cũng không được rời xa anh. "
Trước những lời của Ảnh Quân, Cố Hiểu Khê vẫn tỏ ra không hề bận tâm, hơn nữa còn mãi mê giỡn với Huyền Tư Siêu.
Không khí trong phòng ngày càng khó chịu trước sự im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/600063/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.