Mất một lúc để cầm máu cho Cố Hiểu Khê, cũng may là vết cắt không sâu, không ảnh hưởng đến tính mạng của cô. Nhưng qua sự việc lần này, Uất Trì Ảnh Quân tự thề với lòng sẽ không để cô rời khỏi mắt mình dù chỉ một giây.
Nhìn cô nằm trên giường với gương mặt mệt mỏi và đôi mắt nhắm nghiền, nghĩ đến những đau đớn mà cô phải chịu trong thời gian qua, trái tim Ảnh Quân rất đau đớn.
" Hiểu Khê, sao em lại khờ đến vậy. Có chuyện gì sao không cho anh biết mà lại chọn cách tự sát chứ? Em không tin tưởng anh sao? "
Không khí trong phòng trở nên nặng nề, bỗng một hồi chuông điên thoại vang lên, song vẫn không hoàn toàn phá bỏ được bầu không khí ấy. Hoàng Mễ lấy điện thoại ra từ túi áo, bà lặng đi một lúc rồi di chuyển đến một góc, chạm vào nút nhận cuộc gọi.
" Tôi nghe đây, tiên sinh. "
Từ đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng sắc bén truyền đến tai Hoàng Mễ.
" Không phải Melanie nói sẽ về lại Anh Quốc sao? Trần Điềm Điềm đã liên lạc với cô ta suốt hai ngày nhưng vẫn không được. "
Hoàng Mễ lẳng lặng đưa mắt nhìn sang Cố Hiểu Khê đang nằm trên giường, giọng bà dè dặt đáp lời Huyền Minh Thiên.
" Melanie hiện tại không thể trở về được thưa Ngài. "
" Lý do. "
" Cô ấy bị tái sang chấn, hiện đang ở Bán Hải, chỗ của Uất Trì lão đại. "
Không lâu sau, cuộc nói chuyện giữa Huyền Minh Thiên và Hoàng Mễ cũng kết thúc. Bà tiến đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/600043/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.