Trong lúc Cố Hiểu Khê nghỉ ngơi bên trong, Hoàng Mễ nói về tình trạng hiện tại của cô với Uất Trì Ảnh Quân.
" Có trị được hay không? "
" Được, nhưng không thể nói rõ thời gian cụ thể là khi nào. "
Ảnh Quân nghe thế thì vô cùng đau đớn, đau khổ chống trán.
" Tại sao lại như vậy? Chẳng phải nói cô ấy đã khỏi bệnh rồi sao? "
" Vốn dĩ là như vậy. Nhưng từ lúc trở về đây, Melanie thường xuyên mơ thấy chuyện lúc nhỏ. Nhưng chỉ điều đó thôi cũng chẳng phải là lý do khiến sang chấn tái phát. Trừ phi... "
Hoàng Mễ chống cằm suy nghĩ một lúc. Đột nhiên có một chuyện xuất hiện trong đầu bà, rồi bà ngẩng lên nhìn Ảnh Quân, đôi mắt mở to hơi kinh hoàng. Tuy điều này khả năng xảy ra là rất thấp, nhưng không phải là không có.
" Trừ phi chuyện gì? "
" Trừ phi Melanie gặp lại kẻ đã bắt cóc mình. "
Cả hai nói với nhau được vài câu, Hoàng Mễ vội quay vào trong. Trước khi đi, bà không quên dặn:
" Hiện tại cần có người bên cạnh Melanie, tốt nhất là đừng rời mắt khỏi cô ấy. "
Yên tâm giao Cố Hiểu Khê cho Hoàng Mễ chăm sóc, ở dưới lầu, Uất Trì Ảnh Quân sớm đã mời đến một họa sĩ vẽ chân dung, nhiệm vụ của người này là vẽ lại theo những gì anh miêu tả. Tuy lúc đó anh gấp gáp vào trong để xem tình hình của Hiểu Khê, song anh cũng đã ghi nhớ được gương mặt của hắn. Triệu tập thuộc hạ có mặt và đưa cho mỗi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/600040/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.