Cố Hiểu Khê từ lâu đã nhìn ra James có tình cảm với Trần Điềm Điềm, cô ấy cũng nhận ra điều đó. Chỉ là cô ấy vốn phớt lờ những chuyện này, vờ như bản thân không nhìn thấy. Giờ khi nghe được dấu hôn là James cố ý để lại, Cố Hiểu Khê cũng không quá kinh ngạc.
" Cô có ý với James không? "
Cố Hiểu Khê nhìn Trần Điềm Điềm, trong mắt lấp lánh ý cười. Nếu hai người họ có tình cảm với nhau, cô nhất định sẽ ra sức tác hợp. Nhưng Điềm Điềm lại không chút dấu giếm, thành thật đáp:
" Cố gia, tôi một lòng chỉ muốn làm việc cho Người, trước nay chưa từng nghĩ đến những chuyện nam nữ kia. "
Lời này của Trần Điềm Điềm tuy có phần ngốc nghếch nhưng đồng thời cũng làm mát lòng Cố Hiểu Khê. Cô cười lên một tiếng, nụ cười như ánh nắng ban mai, ánh mắt nhìn Điềm Điềm dịu dàng như làn nước, khẽ lắc đầu.
" Cô ngốc quá. Sao cô có thể vì tôi mà bỏ lỡ chuyện tình cảm của bản thân chứ? "
" Tôi trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương. Tôi thật sự chỉ muốn ở bên cạnh và làm việc cho Cố gia. "
Trần Điềm Điềm nói xong thì cúi mặt, cả hai im lặng vài giây rồi cô ấy nói tiếp. Ánh mắt cô ấy cũng đã dần thay đổi, trông đượm vẻ u buồn như đang nhớ về chuyện cũ.
" Cố gia, Người cũng biết năm xưa mẹ tôi vì nam nhân mà chết trong uất hận. Bây giờ sự xuất hiện của James làm tôi thấy tương lai của tôi cũng giống bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ngang-tang-cua-ong-trum/600002/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.